Từ sáng sớm, Nguyên Huyền đã thức dậy chuẩn bị đồ ăn cùng bà Huệ Diệu cũng tiện thể hỏi dò ý ông Định Ngũ về chuyện trong công ty.
Lam Thành vẫn nhàn hạ thưởng thức ngày cuối cùng trong tháng không quan tâm xung quanh có chuyện gì đang thay đổi. Bởi trong đầu của hắn chỉ tâm niệm một chuyện: bất cứ chuyện gì đến đều có cách xử lý của riêng nó, không có gì không thể xử lý.
Hôm nay là ngày giỗ của ông Định, ngày 5-9 hàng năm. Thường sẽ tập trung tại Định Tự để cúng giỗ. Mọi khi cũng có nhiều nhân vật xuất hiện, không chỉ người trong nội tộc, còn có cả người bạn, người kinh doanh cùng ngành hay thậm chí là những đối tượng mong muốn hợp tác kinh doanh tương lai.
Lâm Lam Thành cùng Nguyên Huyền xuất hiện từ giữa buổi để tránh những chuyện tầm phào bàn tán vẫn hay xảy ra.
“Lam Thành! Cậu ở đây sao ? Tôi còn tưởng cậu không đến.”
Là Định Đàm Minh. Sau cuộc nói chuyện chớp nhoáng trong quán ăn, hắn không muốn bản thân bị coi thành dây dưa với đám người vô tâm này:
“Chúng ta không có quan hệ thân tới mức cần chào hỏi.”
Trước kia coi hắn như không khí, bây giờ cũng lên như vậy, không cần thiết phải giả bộ nhiệt tình.
“Anh muốn nói chuyện với hai đứa một lần cũng là vạch định kế hoạch trong chuyện này. Nếu cậu chấp nhận…”
“Nguyên Huyền sẽ chấp nhận anh. Tôi không phải là người của Định Giao, thứ tôi quan tâm là Nguyên Huyền không liên quan đến mấy đồng bạc vụn kia.”
“Vậy tối nay gặp lại.”
Lâm Lam Thành không tiếp lời cứ thế để mặc tên kia đi khuất tầm mắt. Hắn quả thực không muốn quan tâm Định Giao. Trên đầu đã treo tới hai lưỡi dao dài cũng chỉ có thời hạn một năm để thay đổi, thời gian đến nay không tính nhiều, tiếp tục lân la thì một chuyện cũng không thành.
__Từ bao giờ lại để ý nhiều tới Nguyên Huyền như vậy?
Lâm Lam Thành phóng tầm mắt nhìn bốn hướng. Ban đầu theo thói quen từ trước khi tới đây sẽ tìm một góc khuất hút thuốc tránh người, bây giờ đã cai thuốc, tìm chỗ khuất cũng gặp tên nhiều chuyện, chỉ còn cách tìm thấy Nguyên Huyền cho an tâm.
Nhưng trong biển người, nơi hắn nhìn thấy đủ để thu hút ánh mắt lại là một mái đầu tóc đen cùng ánh mắt dịu dàng. Một người đàn ông khiến cho phụ nữ thấy an tâm còn hắn nóng mắt: Vũ Thiệu Hoàng.
__Hai người kia đang nói chuyện gì vậy? Nói chuyện thôi có cần cười tươi vậy không?
“Bản kiểm nghiệm đó em sử dụng thế nào rồi?”
Nguyên Huyền lắc đầu:
“Không tốt lắm! Là em suy nghĩ đơn giản quá. Chuyện sau này không chỉ một tờ giấy có thể giải quyết được.”
“Vậy có cần thêm gì? Chuyện gì cần cứ nói với anh, anh nhất định không từ chối.”
Lam Thành bước đến, hàng lông mày nhếch lên một bên, đôi mắt nhíu lại chỉ đủ biểu hiện nhìn kẻ trước mặt bằng nửa con mắt:
“Vậy tránh xa Nguyên Huyền ra, anh có làm được không?”
Vũ Thiệu Hoàng cũng không phải người thiếu khí chất. Hai người khí thế áp bức muốn đem Nguyên Huyền lập tức xé làm đôi trong tầm mắt.
Lam Thành vòng tay kéo Nguyên Huyền đến bên cạnh cũng thay bằng điệu bộ thỏ con ngây thơ vô hại mà tươi cười:
“Nguyên Nguyên! Anh ta là ai vậy? Trông đáng sợ như vậy…sau này em cách xa anh ta ra chút.”
“Đây…”
“Nguyên Nguyên! Anh đói rồi, chúng ta tìm cái gì ngon ngon ăn đi! Tiện thể qua chỗ Đàm Minh, hình như anh ta có chuyện cần nói.”
Cứ như vậy Lam Thành nhấc Nguyên Huyền khỏi tầm mắt của Vũ Thiệu Hoàng nhưng vẫn không quên nói vọng đằng sau:
“Ngươi đáng sợ như vậy chắc không có ý tốt. Sau này em đừng gặp anh ta nữa không anh buồn…anh khóc đấy!”
Đi xa thêm một đoạn cũng vừa khéo khuất tầm mắt Vũ Thiệu Hoàng, Nguyên Huyền mới kịp phản ứng lại với hai má đã đỏ bừng:
“Lam Thành! Đấy là đối tác làm ăn, anh nên giữ thể diện cho anh ta chứ?”
“Không thích!”
“Hơn nữa, trong nơi này còn ai đáng sợ hơn anh?”
“Anh có làm gì?”
“Anh dọa đốt Định Tự, anh một mình đánh mấy người, lại còn đánh trong đám cưới của chúng ta. Anh cũng mắng cả bà nội, chọc tức anh họ lớn…”
Lâm Lam Thành lẩm nhẩm nhớ không ra mấy chuyện đó. Hắn là người như vậy sao?
Không!
“Anh còn chưa đốt.”
Nguyên Huyền đỡ trán không trả lời.
Đó là câu chuyện cách đây vừa văn hai năm. Là sau ngay đám cưới bọn họ, ông cụ Định quy tiên sau tháng ngày chật vật đấu tranh với thần chết. Nhà họ Định lúc đấy có lỡ mắng Lam Thành là: chó chui gầm chạn.
Lam Thành của khi đó chỉ nhếch mép:
“Cái gầm chạn này hôm nay có thể sáng nhất phố Cảnh rồi!”
Đến nửa đêm, cũng không tính là quá muộn, Nguyên Huyền còn chưa ngủ lại nghe thấy tiếng Lam Thành dong xe máy. Cô hỏi với theo và kết quả được câu trả lời:
“Đốt Định Tự! Có muốn xem không?”
Ban đầu không nghĩ hắn sẽ đốt thật, còn trêu lại:
“Bên ngoài lạnh lắm, em ở nhà xem thôi.”
Nhưng đến khi Nguyên Huyền tỉnh mộng cũng là lúc nhìn thấy hai bên xe Lam Thành có thứ gì đó lắc lư sóng sánh. Hắn phi như điên không chờ Nguyên Huyền chạy theo gọi đến rát họng.
Khi Nguyên Huyền đến nơi, bốn bề Định Tự được phủ kín mùi xăng, tường lớn góc nhỏ không nơi nào thiếu mùi nồng. Cảm giác chân thực đến nỗi chỉ cần Nguyên Huyền thực sự đến muốn một bước, thực sự nghĩ đó là câu chuyện đùa thì Định Tự đêm đó sáng nhất phố Cảnh là thật.
“Sao nói là lạnh? Ở nhà vẫn thấy!”
Nguyên Huyền lúc đó vừa khóc vừa mếu, vừa chạy vừa lao cũng không biết đầu óc nghĩ được gì mà lao vào hắn như con hổ đói ôm chặt:
“Anh không được làm thế! Anh đừng như vậy! Anh không được đốt.”
Sau đó, hai người trở về, mọi chuyện vẫn yên bình như lúc trước. Có lẽ là Lam Thành bình tâm hoặc cũng có thể là Nguyên Huyền khóc lóc sướt mướt quá khiến hắn mủi lòng. Cho dù nguyên nhân là thế nào cũng không thay đổi một suy nghĩ đến hiện tại vẫn sợ hãi: rất có thể một ngày nào đó sẽ đốt thật.
Nguyên Huyền nghĩ lung tung một hồi cuối cùng cũng đến phần mộ của ông nội. Bên trên tấm bia đá khắc ngay ngắn hai từ: Định Mạnh. Ông nội của cô là một giáo sư dạy triết học, cả phần đời cuộc nói chuyện giữa hai người giống như những lời bói toán khuyên nhủ. Ông nội sống trong một thế giới riêng, một thế giới không có những bon chen quỷ quyệt của thương trường.
Lâm Lam Thành đặt lên trên mộ một cành cúc trắng.
“Anh Thành! Em chưa từng thấy anh nhắc một câu đến ông nội. Hai người đã từng nói chuyện với nhau chưa?”
“Ông ấy là một giáo sư tốt. Nhưng anh không phải học sinh ngoan. Cuộc nói chuyện có thể diễn ra thế nào được?”
“Ông từng nhắc với em, anh là một chàng trai tỏa nắng, một người mang nhiều tâm sự nhưng lại biểu hiện không có chuyện gì khiến bản thân khó chịu. Anh là một người rất giỏi phản bác những sai trái cũng không để tâm tới người khác có nói xấu. Ông nói anh chính là lựa chọn hoàn hảo.”
Lam Thành cúi đầu.
Những lời này không hề nhắc tới hắn. Hắn đâu phải người có thể bỏ qua cho những chuyện khiến bản thân khó chịu? Hắn chính là để tâm đến những thứ nhỏ nhặt không vừa mắt. Hắn là một thể đối địch của Nguyên Huyền, một con người toàn khuyết điểm.
“Người đó em biết không phải là anh?”
Nguyên Huyền cũng gật đầu:
“Nhưng em không quan tâm. Anh bây giờ mới chính là chồng em. Anh cũng chính là người cùng em tiến tới lễ đường, là người cùng em đi hết quãng đường còn lại, người ban đầu ông chọn có là anh hay không không quan trọng.”