Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 51




Chỉ trong nháy mắt, một nửa những người đang ở trong phòng bao đã rời đi, chỉ còn lại đám người Trương Bá Sinh, cùng với mấy người Trương Thanh vừa mới đưa tới.

Trương Thanh phất phất tay, tỏ ý với hơn hai mươi †ên thanh niên anh vừa mang tới toàn bộ cần đi ra ngoài, đám người này đồng loạt hô lên một tiếng anh Thanh, sau đó mới rời khỏi phòng bao.

Trương Thanh kéo lấy một chiếc ghế trong căn phòng sau đó ngồi xuống: "Tôi nói cô nè Trương Mỹ, hôm nay các cô cũng quá bốc đồng rồi, nếu như không phải gần đây anh cả tôi để cho tôi đi điều tra một chút về chuyện những tên cặn bã này thường xuyên uy hiếp. các nữ sinh viên đại học, thì với những gì hôm nay mấy cô làm ra thì mấy cô chắc chắn là tiêu rồi."

Bây giờ mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, Trương Mỹ cũng cảm thấy cách làm việc của mình hôm nay có chút bốc đồng, mặc dù cô không sợ giám đốc Vương cùng. với cái công ty người mẫu đó, nhưng ở trong tình huống vừa rồi, nếu không phải Trương Thanh chạy tới kịp thời, mình cùng mọi người hôm nay chắc chắn sẽ phải chịu thua thiệt lớn.

"À còn có cái này!" Trương Thanh quở trách Trương Mỹ liền một hơi, không để cho Trương Mỹ kịp lên tiếng đáp lại, đã đưa ánh mắt dịch chuyển đến bên người Trương Bá Sinh: "Tôi cảm thấy người anh em này không phải trông rất có năng lực hay sao, làm sao đến thời khắc mấu chốt lại ỉu xìu như thế, còn núp ở sau lưng phụ nữ nữa?"

Đúng vậy.” Người thanh niên đi cùng Trương Thanh tiếp lời anh ta nói: “Có những người ấy à, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trông vậy thôi nhưng lại là kẻ vô dụng không làm được trò trống gì.”

"Trương Thanh, anh chỉ mới giúp tôi có một lân mà thôi, không cần phải nói chuyện chua ngoa đến vậy đâu, anh rể không phải người thích thú với việc đánh đánh giết giết, người bình thường ai gặp phải chuyện này cũng sẽ thấy sợ hãi mà thôi." Trương Mỹ lập tức nói chuyện thay Trương Bá Sinh, đồng thời bày tỏ ánh mắt áy náy đối với anh ấy, vốn dĩ là chỉ muốn ăn một bữa cơm tối cùng với nhau, kết quả lại cuốn theo Trương Bá Sinh vào. trong chuyện này, Trương Mỹ cảm thấy thực sự có lỗi với anh.

Nhưng những lời Trương Mỹ nói bây giờ, nếu như bị người quen của Trương Bá Sinh nghe được, nhất định sẽ cất tiếng cười thật to, nếu như mà nói, trên thế giới này có trận chiến nào có thể khiến cho Trương Bá Sinh sợ hãi việc đánh đánh giết giết, vậy thì đó chắc chăn là không phải chuyện của một hay hai quốc gia.

"Mọi người đừng tranh cãi nữa, chuyện này cũng có phần là lỗi của tôi.' Tôn Lãm đứng ở đó, cúi đầu: "Trương Mỹ cũng là vì muốn giúp tôi xả giận mà thôi, hơn nữa chuyện này vốn là cùng anh rể không có liên quan gì, anh ấy có thể cùng chúng tôi đi đến đây, đã thật sự là giúp đỡ rất nhiều rồi, anh Trương Thanh, chuyện ngày hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều lắm."

"Haizz!" Trương Thanh thở dài một hơi, phất phất tay, không thèm để ý nói: "Cùng là bạn học với nhau, nói gì cám ơn với không cám ơn cơ chứ, Tôn Lãm à, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, thì cứ nói với bọn tôi, không cần phải giấu giấu giếm như vậy, chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau một hai năm."

" Ừm." Tôn Lãm gật đầu một cái, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Trương Thanh.

"Ừm, đúng là không tệ lắm!" Trương M võ vỗ vào bả vai của Trương Thanh: "Anh bây giờ ít nhất vẫn còn chút phong độ của đàn ông đó, nếu như anh có thể lau sạch mấy cái thứ kẻ mắt màu mè trên mặt anh, nói không chừng Từ Uyên của chúng tôi cũng có thể cân nhắc đến đối tượng là anh nha."

Trương Thanh vui mừng nhìn về phía Từ Uyên, Từ Uyên đang khoanh tay trước ngực, cô đã quay đầu qua một bên.

Mấy người ở bên trong phòng bao trò chuyện một hồi, Trương Thành thấy Tôn Lãm vẫn còn chút sợ hãi, lập tức đề nghị đi tìm chơi đâu đó vui vẻ, vừa có thể làm co họ buông lỏng tâm trạng một chút.

"Tìm trò vui ư? Làm thế nào để tìm trò vui vẻ bây giờ?" Trương Mỹ đột nhiên trở nên hứng thú khi nghe được trò vui.

Trương Thanh đưa tay chỉ lên lầu phía trên: "Trên tầng cao nhất của tòa nhà này có mở một sòng bạc, nếu như mọi người có hứng thú, thì có thể đi lên chơi lấy hai ván bài, cũng không cần chơi quá nhiều tiên bạc, lấy một triệu rưỡi hai triệu đồng ra làm tiền đặt cược, chỉ cần chơi vui vẻ là được."

Trương Mỹ vừa nghe xong, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tôn Lãm, kéo cô ấy đi lên lầu.

"Đi thôi đi thôi, chúng ta lên lầu chơi hai ván bài đi!"

Trương Thanh cười cười một tiếng, mang theo hai người anh em của mình, còn có hai nữ sinh viên đại học. trang điểm đậm là người phụ nữ của hai người họ, cùng nhau đi lên lầu.

'Từ Uyên đứng ở trong phòng bao, nhìn các bạn học. của mình lần lượt bước ra ngoài, lại nhìn Trương Bá Sinh bên cạnh một cái, ngượng ngùng nói: "Anh rể, nếu không. em nói với bọn họ một tiếng, hai chúng ta đi ăn cơm trước đi?"

Trương Bá Sinh cười lắc đầu một cái: "Không có sao, chúng ta cũng đi lên đó chơi vài ván đi.”

Ở hầu hết các thành phố, đều sẽ có những sòng bạc ẩn danh, ở tại những nơi mà mọi người đều rất khó để liên tưởng được, giống như ở Phong Nhã Club này, nếu không phải Trương Thành nói cho mọi người biết, chắc hẳn cũng sẽ không có ai có thể đoán được, ở trên tầng cao nhất của nơi này, lại có xây dựng một sòng bài quy mô như vậy.

Cũng giống như các bộ phim xưa về thành phố Hương Cảng, sòng bài được chia thành nhiều khu vực, tổng diện tích gần hai nghìn mét vuông, mỗi khu vực đều có một cách chơi khác nhau và số tiền dao động từ vài trăm ngàn cho đến vài trăm triệu đồng. Những cô gái mặc bộ đồ thỏ đi lại trong sòng bài, có những ông chủ trị giá hơn ba mươi năm tỷ đồng đang ngồi trên bàn đánh bài, uống rượu vang đỏ và hút xì gà trong khi vân đang tiêu rất nhiều tiền.

Xung quanh căn phòng có phục vụ sẵn các bữa ăn tự chọn và ghế sô pha bọc da êm ái dành cho khách nghỉ ngơi. Muốn vào tham gia vào các trò đánh cược bài bạc này, điều kiện cơ bản nhất là, đi đổi tiền đặt cược thành các chip.

Trương Thanh ngựa quen đường cũ nhanh chóng đi đổi hơn ba mươi năm triệu đồng qua chip, phân chia cho hai người đàn em của mình cùng với hai người phụ nữ của bọn họ, bốn người mặt mày rạng rỡ nhận lấy tiền đặt cược từ tay Trương Thanh, chạy về phía các bàn đánh cược đỏ đen để thử vận may của bản thân mình.

"Hay là chúng ta đi về thôi Trương Mỹ?” Tôn Lãm nhìn dáng vẻ sang trọng của sảnh đánh bạc này, trong lòng thoáng hiện lên một tia lo lắng, cô là con nhà nghèo, không thể chấp nhận được cảnh tượng phung phí như vậy.

"Không có sao đâu, chúng ta chơi hai ván cũng sẽ không có vấn đề gì." Trương Mỹ vỗ vỗ lên bàn tay của 'Tôn Lãm, nhằm để cho cô an tâm, bản thân mình thì đi đổi ba triệu rưỡi tiền mặt thành đồng chip, đưa Tôn Lãm đi chơi trò chơi đặt cược đơn giản nhất, cược xúc xắc lớn nhỏ.

Trương Bá Sinh đứng giữa phòng khách của sòng bạc, nhìn tất cả mọi thứ ở xung quanh mình, suy nghĩ không kiềm chế được lập tức bay xa về quá khứ, mấy năm trước kia, anh cũng đã từng đánh cược gần bốn tỷ đồng ở khách sạn Quốc tế Aurora, cũng như đã từng ở Las Vegas cùng vua đánh bạc thế giới so tài với nhau,. Nhưng hôm nay, đứng ở tại một sòng bài nhỏ như này, không người biết tới, không thể bình thường hơn được nữa.

"Anh rể, anh cũng muốn chơi vài ván hay sao?" Từ Uyên đi bên cạnh Trương Bá Sinh hỏi nhỏ.

"Không cần đâu." Trương Bá Sinh khoát tay một cái, "Những trò chơi bài bạc này, mười đánh bạc thì chín gian lận, thật là vô nghĩa, hơn nữa anh cũng không có thiếu tiền, vậy tại sao lại cần phải mạo hiểm để cho người ta lừa gạt mình cơ chứ?”

"Cũng đúng nha." Từ Uyên như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, đừng nói đến ba cái trò cờ bạc dối trá này, đem toàn bộ Phong Nhã Club đi bán, cũng không thể bằng một phần mười giá trị con người của chị cô đâu.

Lúc này Trương Mỹ đang lôi kéo Tôn Lãm đi chơi trò cược xúc xắc lớn nhỏ, mới đầu, Tôn Lãm có chút không thành thạo lắm thể hiện rõ bản thân là một người chơi không chuyên. Nhưng sau khi chơi vài bàn, Tôn Lãm phát hiện những thứ này cũng không phải không thể đụng vào giống như cô đã tưởng tượng trước kia, những tay nghiện cờ bạc bên cạnh cũng đang đỏ mắt mà chơi, không hề để ý đến sự không mấy thành thạo của cô.

Ở phía bên kia, hai người đàn em của Trương Thanh cùng với hai người phụ nữ của họ cũng đã thắng được không ít tiền, từng người đều vui đến mức không có từ nào có thể diễn tả được.

"Tới đây đi Trương Mỹ, mỗi ván cược bảy trăm đồng thì có ích lợi gì chứ, chúng ta chơi lớn luôn đi nào, thắng cho hai đêm ở phòng Karaoke luôn!" Có một người đi tới, chào hỏi hai người Trương Mỹ và Tôn Lãm.

Vận may của Trương Mỹ bây giờ cũng đang khá tốt, thế là đã đưa Tôn Lãm đến bàn cược có quy mô lớn hơn, đặt tiền cược ở những bàn như thế này, nhỏ nhất cũng từ một triệu tám trăm đồng trở lên. . Đam Mỹ H Văn

Hai người Trương Bá Sinh và Từ Uyên, một đồng tiền cược cũng không bỏ ra, vẫn đứng sau lưng hai cô gái Trương Mỹ, Tôn Lãm, nhìn bọn họ chơi.

Trương Thanh kẹp một điếu xì gà trên tay, trong tay còn lại bưng một ly rượu vang đỏ, từ phía bên cạnh đi tới, anh cố gắng tỏ ra bản thân rất tự nhiên thoải mái, giống như anh thường xuyên ra vào nơi cao cấp như này vậy.

"Người anh em sao thế, anh không muốn chơi hai ván à?" Trương Thanh nhướng mày, hỏi Trương Bá Sinh một câu, anh có cảm giác cơ hội †ìm được chỗ đứng của mình đã đến rồi.

"Tôi không chơi." Trương Bá Sinh lại khoát tay một cái.