Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 36




Vào lúc hai giờ trưa, Trung tâm Hội nghị và Triển lãm đã chuẩn bị một phòng triển lãm để làm địa điểm đấu giá và có rất nhiều người tham dự.

Trương Bá Sinh biết rằng những người tham gia cuộc bán đấu giá từ thiện như thế này còn náo nhiệt hơn những người tham gia những cuộc bán đấu giá thông thường. Cho dù cuộc bán đấu giá từ thiện được tổ chức ở chỗ nào đi chăng nữa thì nếu các doanh nhân địa phương nhận được lời mời đều sẽ đến tham dự, vì nếu không đến thì họ sẽ trở thành tiêu đề chính trong tin tức của ngày hôm sau.

Hội trường có tổng cộng năm trăm chỗ ngồi bây giờ đã chật kín người, Phương Trịnh, Lâm Thùy Hân và một số doanh nhân nổi tiếng ở Ninh Thuận đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Sau khi Phương Trịnh gặp lại Trương Bá Sinh, trong mắt không hề có chút hứng thú gì mà chỉ bình thản liếc nhìn rồi lập tức dời mắt đi.

Tống Thiên ngồi cách Phương Trịnh không xa, khóe miệng nở một nụ cười lạnh nhìn Lâm Thùy Hân. Anh ta chắc chắn rằng hôm nay danh tiếng của Lâm Thùy Hân nhất định sẽ bị bôi nhọ. Không nói đâu xa xôi chỉ chồng của cô thôi

cũng đã đủ để đột phá, cô là một nghệ sĩ có nổi tiếng nếu như bị giới truyền thông biết được chuyện này thì danh tiếng của cô không chừng sẽ giảm cực kỳ mạnh!

Cuộc bán đấu giá từ thiện các bức tranh Đại Nam được bắt đầu dưới sự bảo trợ của một nhà đấu giá lớn tuổi.

Trong khoảng thời gian đầu, những bức tranh xuất hiện chỉ có giá vài triệu đồng, những bức tranh này được rất nhiều người săn lùng nhưng họ đến đây không phải là để mua tranh. Họ chỉ vẽ ra cho mình những mánh khóe quảng bá để sau này khi được phỏng vấn thì họ có thể xem đây là một chủ đề để thảo luận. Còn về chất lượng của bức tranh tốt hay xấu thì họ không quan tâm, điều họ muốn là có thể bỏ ra số tiền ít nhất để mua bức tranh với danh nghĩa của một nhà từ thiện.

Những bức tranh này đều là của các họa sĩ mới, dần dần mới xuất hiện các tác phẩm của các bậc thầy nổi tiếng trong nước, giá trị của những bức tranh đó có giá trị hơn vài tỷ đồng. Bây giờ những người có thể mua mới là những người thật sự thích hội họa.

Trong thời gian này, Phương Trịnh đã đấu giá và lấy được tác phẩm mà mình yêu thích.

Chẳng bao lâu sau cuộc đấu giá diên ra một vở kịch lớn.

Giọng nói của người chủ trì đấu giá xuyên qua chiếc micro truyền khắp phòng triển lãm: “Như mọi người cũng đã biết ở Đại Nam chúng ta, thời nhà Đường có ba bậc thầy hội họa nổi tiếng, ở phía dưới chúng ta sẽ lấy ra một bộ tác phẩm nổi tỉêhg của thầy Diêm, Đông Hoa, để tiến hành đấu giá. Sau khi các cơ quan chức năng đã xác minh thì bức tranh này hoàn toàn là thật. Tám mươi phần trăm số tiền thu được từ cuộc đấu giá này sẽ được mang đi quyên góp cho Hội chữ thập đỏ. Giá khởi điểm của bức tranh này là ba trăm triệu đồng. Mời mọi người ra giá.”

Phương Trịnh ngồi ở chỗ ngồi của mình nhìn bộ Đông Hoa được bày trên sân khấu, sắc mặt có một chút không đúng.

Lúc này anh ta rất háo hức muốn biết rằng bức tranh Đông Hoa này rốt cuộc có phải là thật hay không, nếu là thật vậy chẳng lẽ bức tranh anh ta mua ba năm trước lại là giả? Nhưng bức tranh ba năm trước đã có giấy xác minh, chẳng lẽ trên đời này có hai bức Đông Hoa lận hay sao?

Phương Trịnh đang bối rối không biết có nên ra giá hay không, với tư cách là một nhà

sưu tập tranh truyền thống thì Phương Trịnh không cho phép trong nhà mình có hàng giả, càng không cho phép tác phẩm chính hãng duy nhất này mất đi ngay trước mắt của mình.

Trong lúc Phương Trịnh do dự thì giá của bức tranh Đông Hoa này đã được nâng lên đến hai tỷ một trăm triệu đồng.

Trương Bá Sinh ngồi vểnh hai chân ở trên, hai tay ôm sau đầu: “Mễ Thanh, cô vừa nói Thùy Hân muốn hợp tác với người kia sao, nếu có thể được hợp tác thì tiền lợi nhuận của công ty là bao nhiêu?”

“Không phải về lợi nhuận mà là liên quan đến triển vọng trong tương lai của tập đoàn Nhất Lâm, nếu như có thể được hợp tác cùng tổng giám đốc Phương thì bao nhiêu tiền cũng có thể trả.” Lâm Thùy Hân kiên định nói.

“ô, hiểu rồi.” Trương Bá Sinh có chút suy nghĩ rồi gật đầu.

Đến giờ phút này thì giá của bức tranh Đông Hoa đã tăng lên chín tỷ chín trăm triệu đồng và người đấu giá đã hô ra mức giá đó lần thứ hai.

Phương Trịnh vẫn không lên tiếng, lúc này anh ta không thể kìm lòng được nữa. Cho dù là thật hay giả thì anh ta cũng không thể để cho

bức tranh này bị người khác cướp đi được. Cho dù là giả đi chăng nữa thì anh ta cũng phải tự mình xác nhận mới được!

Phương Trịnh cầm tấm bảng đấu giá trong tay, vừa định mở miệng thì nghe một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh mình: “Mười lăm tỷ.”

Phương Trịnh đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía chủ nhân của giọng nói này.

Mễ Thanh trợn to hai mắt nhìn Trương Bá Sinh: “Anh điên rồi! Mười lăm tỷ! Bức tranh này có thể bán được giá mười hai tỷ đã là tốt lắm rồi!”

Lâm Thùy Hân cau mày không lên tiếng, chính Lâm Thùy Hân cũng đang tự hỏi là không biết từ khỉ nào cô cảm thấy Trương Bá Sinh không phải như cô tưởng tượng. Bất cứ lúc nào vào thời khắc mấu chốt, anh đều có thể làm ra một số chuyện bất ngờ ngoài ý muốn. Trong lòng Lâm Thùy Hân Lân này có một trực giác chính là Trương Bá Sinh không hề điên, anh làm vậy chắc chắn là có chủ kiến riêng của mình.

Người bán đấu giá trên sân khấu nhìn thấy có người hô mười lăm tỷ đồng, ánh mắt lập tức sáng lên. Tuy rằng anh ta không biết người trả giá là ai nhưng anh ta biết tấm biển mà người

trả giá cầm trong tay chính là đại diện cho nhà họ Lâm.

Cái giá mười lăm tỷ đồng làm dịu đi tất cả tiếng đấu giá của mọi người xung quanh, đúng như lời Mê Thanh nói giá của bức tranh này tối đa cũng chỉ có mười hai tỷ đồng.

Người bán đấu giá gõ liên tục ba chùy và hô lên “Thành giao” và cuối cùng Trương Bá Sinh đã dành lấy được bức tranh này với giá mười lăm tỷ đồng.

Trong mắt Mễ Thanh tràn đầy vẻ khó hiểu, cô thực sự không thể hiểu được vì sao Trương Bá Sinh phải làm như vậy, chẳng lẽ anh muốn mua bức tranh này để đưa cho Phương Trịnh? Nhìn dáng vẻ của Phương Trịnh hình như rất quan tâm đến bức tranh này nhưng liệu Phương Trịnh có chấp nhận nó không? Làm kinh doanh với một bức tranh hàng tỷ vậy có được không?

Không chỉ Mễ Thanh mà ngay cả Lâm Thùy Hân cũng đoán Trương Bá Sinh muốn làm như vậy. Hai cô gái nhìn nhau rồi lại đồng thời lắc đầu, trong mắt Lâm Thùy Hân lộ ra một tỉa thất vọng, cô không hề quan tâm đến mười lăm tỷ đó còn việc có hợp tác được với Phương Trịnh hay không thì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Cái mà cô thất vọng chính là hành vi của Trương Bá Sinh, trong lòng Lâm Thùy Hân hi

vọng Trương Bá Sinh có thể làm ra một vài chuyện gì đó ngoài ý muốn. Cho dù không đạt kết quả như mong muốn thì Lâm Thùy Hân cũng cảm thấy vui mừng vì ít nhiều gì điều này cũng có thể chứng minh rằng người đàn ông trong gia dinh của mình không phải là một kẻ vô dụng.

Nhưng những gì mà anh ấy đang làm bây giờ thật sự quá kém cỏi!

Lâm Thùy Hân bất đắc dr lắc đầu, đang lúc trong lòng cô đang thất vọng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói kinh ngạc của Mễ Thanh bên tai:

“Thùy Hân, cô mau xem Trương Bá Sinh muốn làm cái gì vậy!”

Lâm Thùy Hân ngẩng đầu nhìn thì thấy Trương Bá Sinh đã rời khỏi chỗ ngồi của mình và bước lên sân khấu, anh cầm bức tranh Đông Hoa trị giá mười lăm tỷ trên tay.

Ngay sau đó, Trương Bá Sinh làm một chuyện khiến mọi người trong hội trường xôn xao.

Bức tranh nổi tiếng trị giá mười lăm tỷ đồng đã bị Trương Bá Sinh dùng hai tay ra sức xé rách!

Xoẹt!

Tiếng này tuy không lớn nhưng lại như vang lên trong lòng mọi người, bức tranh vừa mới dùng mười lăm tỷ đồng để mua cứ như vậy mà bị xé rách!

■’Chúa ơi!

■’Anh ấy đang làm cái gì vậy?”

“Đầu óc anh ấy có vấn đề sao!”

“Khoe của cải như vậy thì có gì hay ho chứ!”

Dưới sân khấu đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào cùng với vẻ kỉnh ngạc.

Đối mặt với những âm thanh này, sắc mặt Trương Bá Sinh không thay đổi, anh nhìn về phía Phương Trịnh ngồi ở hàng ghế đầu tiên cao giọng nói: “Anh Phương, vừa rồi tôi thấy sắc mặt của anh có chút khó xử. Đối với bức tranh này rất là hứng thú nhưng lại không dám ra giá, tôi đoán là ở trong nhà anh có phải còn có một bức tranh giống như vậy hay không? Nét mặt luống cuống, hai tay nắm chặt thành quyền là bởi vì anh cũng không xác định được rằng rốt cuộc bức tranh trong nhà mình là thật hay bức tranh này là thật có phải không?”