Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 28




"Thùy Hân, em biết không?" Giọng Tống Thiên vang lên rõ rãng trong nhà hát, hẳn đã sớm đeo một cái mic, để cho tất cả mọi người đều có thể nghe được giọng nói trầm thấp của hẳn: “Em và tôi quen biết đến ngày hôm nay, đã 5 năm, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em liền ở trong lòng tôi, chưa từng rời đi, em giống như thiên thần vậy, mang đến cho tôi ánh sáng, tôi đã vô số lần nghĩ đến cảnh tượng chúng ta bên nhau, tôi biết, cách làm của tôi hôm nay, vô cùng thất lễ, nhưng tôi không thể khống chế được chính mình, tôi vội vàng muốn bày tỏ với người tôi yêu, hôm nay, dưới sự chứng kiến của mọi người, tôi phải nói cho tất cả mọi người biết, tôi yêu em!"

'Tống Thiên vừa dứt lời, liền có một giọng nữ trong trẻo, không đợi được vang lên.

"Cưới anh ấy đi"

Giọng nữ này, như một mồi dẫn lửa vậy, trong nháy mắt liền đốt cháy toàn bộ bầu không khí của nhà hát.

"Cưới anh ấy đi!" "Cưới anh ấy đi!"

Nghe được lời nói thay nhau vang lên bên trong nhà hát, trong mắt Tống Thiên lộ ra một tia như ý mỉm cười, mà người phụ nữ đầu tiên kêu "Cưới anh ấy đi", cũng cười lạnh một tiếng, thu vào trong đám người, không lên tiếng nữa.

Lâm Thùy Hân säc mặt khó coi nhìn chăm chăm bốn phía, cô quả thực không nghĩ tới Tống Thiên sẽ làm như vậy, trong đám người thay nhau lên tiếng này, làm cô phá lệ khó chịu.

'Tống Thiên nhìn người phụ nữ hoàn mỹ trước mặt, hôm nay, vì lời tỏ tình đặc biệt mà mình chuẩn bị, hắn đã mời học trò của nghệ sĩ Michelle đánh đàn cho mình, thuê vô số người, tới giúp mình kêu lên bốn chữ “ Cưới anh ấy đi”, hôm nay, hẳn phải tỏ tình một cách hoàn mĩ, chiếm lấy ví trí là tin hot nhất ngày mai của thành phố Châu Xuyên, hẳn thậm chí còn nghĩ ra được ngày mai trên tin tức sẽ viết như thế nào.

'Tổng giám đốc Nhất Lâm, đã kết hôn, nhưng ở trong buổi hòa nhạc cùng một người đàn ông có quan hệ mập mờ, người đàn ông vì tổng giám đốc tập đoàn Nhất Lâm mà cử hành một buổi tỏ Tình long trọng.

Tin tức này tuôn ra, Tống Thiên khẳng định, Nhất Lâm sẽ vì tin tức như vậy mà chịu ảnh hưởng, mà mình, cũng có thể nhân cơ hội này lấy được thứ mình muốn.

Ngay tại thời điểm Tống Thiên năm chắc: phần thắng, Lâm Thùy Hân nổi giận đùng đùng, lúc chuẩn bị rời đi, một âm thanh hào hùng, đột nhiên vang lên, âm thanh cao vút, là đàn tranh! Đem tiếng đàn dương cầm mềm mại kia hoàn toàn đè xuống, đèn pha chiếu lên người Tống Thiên, cũng vào giờ phút này, hoàn toàn tối lại.

"Chuyện gì xảy ra vậy!" Sự thay đổi đột ngột, khiến cho lòng Tống Thiên sợ hãi, buổi tỏ tình hắn bày ra, căn bản không có đàn tranh, mà tiếng kháng cự của đàn tranh, hoàn toàn phá nát bối cảnh đẹp đế mà hẳn vừa tạo ra!

Tiếng đàn tranh vang lên, đột nhiên tối om, làm Tống Thiên kinh hãi, nhưng lại làm cho Lâm Thùy Hân thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như n iếng đàn mềm mại ban nấy, đưa mọi người vào một ngôi làng yên bình, thì tiếng đàn tranh bây giờ, lại đưa mọi người đến chiến trường, trước mặt như thể có hàng ngàn quân sĩ và ngựa chiến đang phi nước đại, kêu giết!

Phong cách Đại Nam, tràn ngập cả nhà hát.

Khi tiếng đàn tranh cao vút, đạt tới một cao độ nào đó, thì hơi ngừng lại.

"Hết rồi sao?” "Mới đây mà đã hết rồi sao?"

Tiếng đàn tranh đột nhiên dừng lại, làm cho mọi người trong nhà hát không thỏa mãn, bọn họ vừa bị tiếng đàn tranh này hấp dẫn, đột nhiên đứt đoạn, làm lòng bọn họ đột nhiên khó chịu.

Cũng vào lúc này, tiếng đàn dương cầm lại vang lên, rõ ràng không cùng một loại nhạc cụ, nhưng âm điệu kết hợp lại với nhau vô cùng hoàn mỹ, tiếng đàn đầy đặn, mượt mà, tràn đầy nồng nặc tình yêu.

"Đây là... Tiếng vọng tình yêu?" Lâm Thùy Hân sau khi nghe tiếng đàn này, trong mắt xuất hiện ngạc nhiên mừng rỡ, đồng thời nhớ lại, cô đã từng, rất thích bài hát này, cũng rất thích bản thu của ca khúc này.

Trong nhà hát, phía sau khán đài, nghệ sĩ Michelle mặc áo đuôi én, đang mặt đầy kích động, cả người hẳn đều run rẩy.

"Thần! Thần âm nhạc! Ở trên thế giới này chỉ có hän, mới có thể đem đàn tranh kết hợp với dương cầm hoàn mỹ như vậy!"

Đèn pha vốn đang tối đen lại một lần nữa sáng lên, giờ phút này, đèn chiếu lên sân khấu, ở đó có một chiếc dương cầm trắng tỉnh, tiếng đàn thanh thoát, bắt đầu từ từ vang lên.

Trước cây đàn, có một người ngồi đó, trên người anh mặc tây trang màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị, ngũ quan như được khắc vậy, đôi mắt sâu thẳm, như biển sao mênh mông, anh ngồi trước chiếc đàn dương cầm trắng noãn, mười ngón tay lướt nhanh trên phím đàn.

Sự xuất hiện của người này, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người trong nhà hát, đến nỗi người vừa mới long trọng tỏ tình Tống Thiên kia, đều bị mọi người quên lãng, đứng ở một bên, như tên hề trong bóng tối.

"Trời ạ, Thùy Hân!" Khi nhìn đến người đàn ông trước cây đàn kia, Mễ Thanh theo bản năng lấy tay che miệng, trong mät đều là kinh ngạc: “Là Trương Bá Sinh! Là hắn!"

“Làm sao... Có thể..." Ảnh mắt Lâm Thùy Hân có chút đờ đẫn nhìn người đàn ông ngồi trước. cây đàn, giờ phút này Trương Bá Sinh, người mặc: lễ phục chỉnh tề, ở trong buổi hòa nhạc này, đàn bài tiếng vọng tình yêu.

Trương Bá Sinh cúi đầu, trong giọng nói khàn khàn, mang theo một tia vui mừng vang lên: "Ở một vùng quê nghèo, trong cuộc sống tù túng tăm tối, những năm tháng qua tôi chỉ trôi qua lặng lẽ như vậy, không có thần tính, không có linh cảm, không có nước mät, không có mạng sống, cũng không có tình yêu, hôm nay linh hồn đã bắt đầu thức tỉnh, lúc này em lại xuất hiện ở trước mặt tôi, như phù dung sớm nở tối tàn, như yêu tinh xinh đẹp thuần khiết."

"Tiếng đàn uyển chuyển, như nói lên tâm tình của Trương Bá Sinh vào giờ phút này, nhịp điệu tao nhã, làm cho người ta chìm đảm, tiếng nhạc bắt đầu trở nên hân hoan, anh lại mở miệng một lần nữa.

"Trái tim tôi nhảy lên trong sự ngây ngất, vì em, tất cả mọi thứ lại được đánh thức, có thần tính, có linh cảm, có sinh mạng, có hy vọng, cũng có tình yêu, vợ, cảm ơn sự xuất hiện của em, đã đem lại tương lai cho tôi."

Tiếng đàn tao nhã, quanh quẩn trong lòng mỗi người.

Lại một ánh đèn khác sáng lên, chiếu lên người Lâm Thùy Hân, không nhức mắt như vừa nãy, mà là một ánh sáng màu da cam, làm cho. người ta cảm thấy mềm mại, ấm áp.

Toàn bộ nhà hát tối đen, chỉ có một ánh đèn trắng chiếu lên người Trương Bá Sinh, còn một ánh đèn khác chiếu lên người Lâm Thùy Hân.

Đều là thể hiện tình yêu, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, so với Trương Bá Sinh, hành động trước đó của Tống Thiên, như một trò đùa vậy, hoặc là nói, chẳng qua chỉ là chiếc lá xanh làm nổi bật hoa hồng mà thôi.

Mười người mặc đồ an ninh đi tới trong đám người, kéo Tống Thiên đang đứng trước mặt Lâm Thùy Hân đi, bó hoa trên tay Tống Thiên, rơi xuống đất.

Trương Bá Sinh đứng dậy, tiếng đàn ngừng lại, toàn bộ nhà hát, lại rơi vào im lặng, chỉ có một ánh đèn pha, di chuyển theo từng bước chân của Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh đạp nát bó hoa của Tống Thiên, từ từ đi tới trước mặt Lâm Thùy Hân, đứng ở đó, bốn mắt giao nhau, Trương Bá Sinh lộ ra nụ cười: “Vợ, cảm ơn sự xuất hiện của em, bây giờ tôi, có thể ôm em không?"

Lâm Thùy Hân nhìn người đàn ông trước mặt, tâm nguyện năm đó của mình, đã được hắn thực hiện, trong hoàn cảnh này, Lâm Thùy Hân theo bản năng gật đầu một cái, ngay sau đó, cô liền cảm nhận được một trận ấm áp vây lấy mình.