Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 16




"Hai chúng tôi gặp nhau ở buổi triển lãm tranh của họa sĩ Filger." Trương Bá Sinh cầm lên một con sò điệp, lấy cả miếng sò điệp ra một cách hoàn chỉnh, thả vào bát của Lâm Thùy Hân, tiếp tục nói: “Lúc ấy họa sĩ Filger ở thành phố An mở triển lãm tranh, tôi cùng Thùy Hân đều bị bức bữa sáng của họa sĩ Filger hấp dẫn, hơn nữa còn bất đồng quan điểm, tôi nhớ lúc ấy Thùy Hân nói, cô ấy khao khát cảm giác yên tĩnh trong bức tranh kia, những đường nét mềm mại làm cho tâm hồn của cô ấy bình yên, mà tôi thì lại hâm mộ những cảm xúc thể hiện trong đôi mắt của đôi nam nữ trong tranh, hai chúng tôi đã gặp nhau ở thời điểm đó, dĩ nhiên, bức rừng xanh với màu sắc xanh sẫm ở bên cạnh bức bữa sáng cũng là một tác phẩm không tệ."

Trong mắt Mễ Thanh lóe lên vẻ cổ quái, nói: "Vốn dĩ buổi triển lãm của Filger ở thành phố An, tôi cũng rất muốn đi, nhưng không có cơ hội, nghe anh nói như vậy, tôi rất ghen tị với anh và Thùy Hân đấy."

Trương Bá Sinh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ba tháng sau, họa sĩ Filger sẽ còn tổ chức một buổi triển lãm tranh nữa, đến lúc đó có cơ hội, chúng ta có thể cùng đi:

" Được." Mễ Thanh cũng cười cười, gật đầu một cái: “AI Món ốc hấp của tôi chắc là được rồi!"

Mễ Thanh hốt hoảng chạy vào phòng bếp.

"Sao anh biết?" giọng Lâm Thùy Hân nhẹ nhàng, mang theo nghỉ ngờ, vang lên bên tai Trương Bá Sinh.

"Cái gì?" Trương Bá Sinh tự lấy cho mình một con sò.

" Sao anh biết về triển lãm tranh của họa sĩ Filger, Sao lại biết bức bữa sáng kia?" Lâm Thùy Hân cảm thấy rất lạ, cô sở dĩ nói với Mễ Thanh mình và Trương Bá Sinh quen biết nhau ở buổi triển lãm tranh, là bởi vì cô cũng thích tranh, nhưng buổi triển lãm tranh của họa sĩ Filger ở thành phố An, cô đã không. thể đi được, cô vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.

Trương Bá Sinh vừa nghe Lâm Thùy Hân hỏi điều này, chỉ điện thoại di động của mình trong túi: “Vừa tìm trên mạng, không phải do sợ bị lộ sao!"

"Làm tốt lắm!" Lâm Thùy Hân cho Trương Bá Sinh một ngón tay cái.

"Hì hì, cám ơn Tổng giám đốc Lâm đã khen ngợi."

Trong phòng bếp, mắt Mễ Thanh lén nhìn ra phòng khách, sau khi xác nhận Lâm Thùy Hân cùng Trương Bá Sinh đều ngồi ở trên bàn ăn, liền lôi điện thoại ra, nhanh chóng gọi một dãy số, điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Mã Thanh một tay cầm điện thoại, một tay che miệng, thấp giọng nói: 'Lê Minh, cô còn nhớ ba năm trước chúng ta ở Pháp nhìn thấy tờ truy nã ở đầu đường không?"

"Nhớ" Đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nữ trong trẻo, còn kèm theo âm thanh xào nấu leng keng, lúc này, bên Pháp đang là giờ trưa: “Làm sao, sao đột nhiên cô lại hỏi cái này?"

"Tôi đã gặp được hắn! Không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn về nước rồi, hơn nữa còn lấy thân phận là một nghệ sĩ cưới bạn thân của tôi!" Trên mặt Mễ Thanh lộ ra vẻ lo lắng.

"Trời ạ!" Bên kia điện thoại vang lên một tiếng kêu: “Sao tự. nhiên cô lại gặp được hắn! Hắn chưa bị hoàng gia Pháp bắt giữ sao? Cô phải biết, hắn lúc ấy ngay cả công chúa của hoàng gia cũng dám lừa! Sao cô không báo cảnh sát bắt hắn, phơi bày thân phận của hẳn ở trước mặt bạn thân của cô!”

"Tôi không biết hắn dùng cách gì để trở về, cũng không biết tại sao hẳn không bị bắt, tôi chỉ biết là, người bạn thân đó của tôi, bây giờ hoàn toàn bị hẳn lừa rồi! Tôi không thể báo cảnh sát, tôi không có bất kỳ chứng cứ nào, tôi cũng không thể trực tiếp phơi bày hẳn, bây giờ người bạn thân ngu ngốc kia của tôi đã bị hắn lừa hoàn toàn, một khi tôi nói thẳng hẳn là tội phạm bị truy nã của nước Pháp, bạn thân tôi chẳng những sẽ không tin, mà còn để cho tên lừa gạt này cảnh giác hơn, đến lúc đó thì càng không có cách nào vạch trần thân phận thật của hẳn!" Giọng Mễ Thanh mang theo tức giận, lo lắng, lúc nói đến đây, cô còn lén nhìn một cái ra phòng khách.

Lâm Thùy Hân cũng vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Mễ Thanh, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ hạnh phúc, xé một miếng thịt vịt đưa cho Trương Bá Sinh.

Nhìn thấy một màn này Mễ Thanh tức giận, cả người phát run, hạ quyết tâm, nói vào trong điện thoại: "Đây chính là lừa tình, tôi phải nghĩ biện pháp vạch trần thân phận thật của hắn! ©ô giúp tôi xin nghỉ với thầy đi, nói khoảng thời gian này tôi không về nữa."

"Không về nữa? Trời ạ Mễ Thanh, cô có biết cô đang nói gì không, tối hôm qua thầy nói với tôi, ông ấy đã vượt qua bài kiểm tra của người đó, nếu như có cơ ông ấy có thể dẫn chúng ta đi gặp người đó một chút, nếu như chúng ta có thể học được một chút kinh nghiệm nấu ăn từ người đó, cũng đủ để cho chúng ta thừa kế vị trí của người đó, lên làm đầu bếp chính của hoàng gia Pháp đấy!" Giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại mang vẻ khó tin.

"Chuyện về đầu bếp chính nói sau đi, tôi cũng không thể để cho bạn thân của tôi bị lừa như vậy được, được rồi, tôi cúp máy trước đây!" Mễ Thanh cúp điện thoại, bưng lên đ ĩa ốc hấp vừa mới chuẩn bị xong, đi về phía phòng khách, đồng thời nở nụ cười tươi, căn bản không nhìn ra cái gì: “Anh Trương, Thùy Hân, nếm thử ốc hấp một chút, hai người nhất định sẽ thích."

Lâm Thùy Hân rất hưởng thụ thức ăn ngon mà Mễ Thanh làm, nhưng cô sợ Mễ Thanh sẽ lại hỏi những câu hỏi khó, liền nhanh chóng ăn hết thức ăn trên bàn, không giống như lúc trước từ từ hưởng thụ.

"Thùy Hân, buổi tối cậu có bận không?" Mễ Thanh nhìn bộ dạng khác thường của Lâm Thùy Hân, kỳ quái nói.

"Không" Lâm Thùy Hân lắc đầu một cái: “Tôi không phải là vì sốt ruột thay cậu sao, cậu từ Pháp trở lại còn không về nhà luôn, máy bay buổi tối đi Hàng Châu chỉ có một chuyến thôi đấy."

Mễ Thanh cầm trong tay một con ốc sên, nhìn chăm chăm Lâm Thùy Hân nói: "Thùy Hân, tôi chưa muốn đi, tôi muốn ở đây thêm hai ngày."

"Hả? Ở thêm hai ngày?" Lâm Thùy Hân bởi vì cái tin ngoài ý muốn này mà biểu hiện có chút thất thố, miệng nhỏ há to.

"Đúng vậy." Mễ Thanh dùng sức gật đầu một cái, sau đó nheo mắt lại, thành một vòng trăng khuyết: “Làm sao, cậu không hoan nghênh tôi à?”

Sau khi ngẩn ra hai giây, Lâm Thùy Hân mới phản ứng lại: “Hoan... Hoan nghênh mà."

"Ha ha, tôi biết cậu không nỡ rời xa tôi mà, vậy để tôi suy. nghĩ một chút, tôi nên ở phòng nào nhỉ?" Mễ Thanh ngẩng đầu, quét mắt về phía tầng 2.

Lâm Thùy Hân trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, liếc nhìn Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh nháy mắt với Lâm Thùy Hân, khoa tay múa chân làm một động tác Ok, miệng mở một khẩu hình như muốn nói yên tâm đi.

Lâm Thùy Hân nhìn Trương Bá Sinh, trong lòng không biết phải làm sao, yên tâm? Tôi làm sao có thể yên tâm được, sớm muộn rồi cũng sẽ bị lộ tẩy! Nếu thật sự như vậy, tôi thật sự sẽ rất xấu hổi

Sau bữa cơm tối, Trương Bá Sinh như mọi ngày ở trong phòng bếp rửa bát, Mễ Thanh giơ ngón tay cái lên khen ngợi một tiếng người đàn ông tốt, liền bät đầu sắp xếp hành lý của mình.

Lâm Thùy Hân ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Trương Bá Sinh trong phòng bếp, lại nhìn một chút cô bạn thân đang chạy khắp phòng, đưa một tay bưng trán, bất đắc dĩ phát ra tiếng than thở.

Trương Bá Sinh rửa bát xong, thấy Lâm Thùy Hân đang ngồi ở trên ghế sofa, vừa uống trà, vừa xem tin tức tài chính kinh doanh hôm nay, tin tức này mỗi ngày Lâm Thùy Hân đều xem.

"Thêm chút nước nóng đi." Trương Bá Sinh cầm bình nước đi tới, thay Lâm Thùy Hân châm nước vào trong ấm trà, nhân tiện liếc tỉ vi một cái, phát hiện trong tỉ vi vừa vặn có tin tức liên quan tới Tân Như, trong bản tin, cũng nói đến việc Tân Như của Thương mại Hành Vân xin phép phá núi, đã nhận được thư phê chuẩn, ở trên bản tin, phía chính phủ bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ, đồng thời khen ngợi Hành Vân là doanh nghiệp gương mẫu của thành phố Châu Xuyên.