Chẳng Cháy Hết

Chương 42: Tạm biệt, giáo sư Bắc




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

"Luân lý học của Russell gắn đạo đức với mong muốn của con người. Ông ấy tin rằng phía trên bản năng chính là ''tinh thần'', điều này khiến chúng ta không còn ích kỷ và cho phép chúng ta đồng cảm với người khác. Do đó, phán xét giá trị vượt qua cá nhân, sự thể hiện mong muốn của con người nói chung là sự thể hiện của 'hy vọng'. Chúng ta thấy một cái gì đó là 'xấu xa', có nghĩa là chúng ta 'hy vọng' rằng không ai sẽ gặp phải điều như vậy. Có rất nhiều tranh cãi về luân lý học này cho đến tận ngày nay, và đạo đức của ông ấy không phải là rất dễ hiểu. Ông ấy hy vọng rằng thế giới đầy cảm xúc, nhưng sẽ không trở nên bạo lực và mất kiểm soát do cảm xúc, chúng ta cùng nhau thảo luận về vẻ đẹp và trí tuệ, bản thân nó đã là một chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối... "

Kết thúc bài phát biểu, khán giả ào ào vỗ tay, tôi đi xuống sảnh hậu trường dưới sự hướng dẫn của các nhân viên.

"Giáo sư, ngài muốn ở đây nghỉ ngơi hay là đi ra sân bay bây giờ?"

Tôi đặt chuyến bay về Thanh Loan lúc 6 giờ chiều, bây giờ là một giờ, đi ra sớm thì đợi, mà ở đây cũng đợi, thà đến sân bay sớm ổn định rồi thanh thản ngồi chờ.

"Đưa tôi đến sân bay."

Nhân viên gật đầu rồi vội vàng điều xe cho tôi.

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, sự kiện đã kết thúc thành công tốt đẹp, tôi cũng nên trở về Thanh Loan, trở về nhà của mình. Nhưng nói thật, tôi mong buổi tọa đàm kéo dài một tuần, nửa tháng, hay một tháng... để tôi có cớ không phải quay lại.

Ban tổ chức đặc biệt gọi cho tôi một chiếc taxi không chướng ngại, rất thuận tiện cho việc lên xuống xe, không cần phải làm phiền người khác.

Một tiếng sau, tôi đến sân bay, kiểm tra xe lăn và thay bằng xe lăn chuyên dụng trên máy bay, sau đó tôi cầm vé máy bay làm thủ tục kiểm tra an ninh rồi đến đợi gần cổng lên.

Hai giờ trước khi lên máy bay, tôi lấy trong cặp ra cuốn "Logic nhỏ" mà không biết tôi đã đọc lại nó lần thứ bao nhiêu.

Đối với sách, mọi người không nên bỏ qua, lại càng không nên khinh thường chúng vì đã từng đọc rồi.

Mỗi cuốn sách đều là ôn cũ biết mới, và bạn luôn có thể có thêm sức mạnh từ nó. Trên đời này không có việc đọc sách nào là vô ích.

Đắm mình vào lý thuyết triết học rộng lớn, tinh thần quá tập trung, dù có người bên cạnh gọi tên mình cũng không đáp lại. Mãi đến khi người đó dùng tay đẩy nhẹ tôi, tôi mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn đối phương.

"Bác sĩ...Hạ?"

"Thật là trùng hợp." Hạ Vi Chu kéo chiếc vali nhỏ bên cạnh chân, trên tay cầm một tấm vé giống như của tôi, không cần phải nói, anh ta cũng là một hành khách của chuyến bay này.

Trên đời này lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy...

"Xin chào." Tôi lịch sự gật đầu với anh ta.

Tuy không quen thân nhưng cũng biết mặt nhau, lại ngồi cùng máy bay, anh ta rất tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.

"Tôi về quê ăn Tết, còn anh? Anh đến đây chơi à?" Hạ Vi Chu hỏi.

"Không, tôi đến nghe tọa đàm." Lật một trang, tôi vừa chăm chú đọc vừa nói chuyện với anh ta, "Mới có mùng bốn mà anh đã về rồi sao?"

"Nghỉ vậy đủ rồi. Mấy con vật nhỏ Tết Nguyên Đán cũng sẽ hay bị ốm mà, về sớm làm việc sớm. Nhân tiện, con chó con sao rồi? Nếu có thời gian anh đưa nó đến chỗ tôi tái khám đi."

Đầu ngón tay khẽ khựng lại, tôi hơi chột dạ hắng giọng: "Nó bây giờ là do bạn tôi nuôi. Cũng tốt, nhưng... vẫn không thích đi dạo. Không biết có phải có bóng ma tâm lý không."

Tôi không biết Thương Mục Kiêu có chịu trả lại con chó không, biết thế hôm đó đến nhà đã mang nó đi luôn. Nếu không chịu trả, tôi cũng không biết giải thích thế nào cho Dư Hỉ Hỉ, cô nàng đã mong chờ nó suốt hai tháng, mua hết tất cả các dụng cụ cần thiết...

"Còn chưa thích đi bộ sao?" Hạ Vi Chu kinh ngạc nói, "Vậy anh nói bạn anh dẫn nó đến tôi khám thử xem."

"... Được." Ngoài gật đầu, tôi chỉ có thể gật đầu.

Chủ đề tạm hạ màn, tôi tiếp tục tập trung vào cuốn sách.

Một lúc sau, Hạ Vi Chu đột nhiên nói: "Có phải bạn anh là cái người lần trước không?"

Tôi lại nhìn lên khỏi cuốn sách, ngạc nhiên vì anh ta lại hỏi thẳng và đường đột như vậy. Là một người trưởng thành trong xã hội, tôi nghĩ việc không hỏi chuyện cá nhân của nhau đã là một nhận thức chung không cần phải nhắc.

"Đúng, là cậu ấy."

Tôi nghĩ sự "khó chịu" của tôi biểu hiện khá rõ ràng, anh ta có thể cảm nhận được.

"Xin lỗi, hình như tôi lỡ hỏi câu không nên hỏi." Hạ Vi Chu nhanh chóng giải thích, "Nói đến động vật nhỏ, tôi sẽ trở nên rất kém thông minh. Đừng giận tôi. Chỉ là... bạn của anh trông hơi gắt gỏng. Tôi không chắc liệu cậu ta có đủ kiên nhẫn để chăm sóc một chú chó bị tai nạn ô tô hay không. Chó cũng giống như con người, cần được chăm sóc và động viên thường xuyên."

Dù đúng là hơi mạo phạm nhưng tôi không hề cảm thấy tức giận, và... những gì anh ta nói cũng là sự thật.

"Cứ để nó tạm thời ở chỗ đó, một thời gian nữa con chó con sẽ được gửi cho người nhận nuôi thực sự của nó." Tôi nói.

Hạ Vi Chu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."

Hạ Vi Chu và tôi đều ngồi ghế hạng thương gia, được ưu tiên lên máy bay, kết quả là anh ta ngồi cạnh tôi khiến tôi hơi sững sờ, anh ta cũng thốt lên "thật trùng hợp".

Vị bác sĩ này nhìn thì có vẻ lãnh đạm, nhưng thực ra anh ta rất giỏi trò chuyện, có thể nói về bất cứ điều gì. Thiên văn, địa lý, âm nhạc và tôn giáo, không có chuyện gì anh ta không thể đáp lời, chúng tôi nói chuyện vui vẻ suốt quãng đường.

Anh ta thậm chí còn là một fan hâm mộ của đĩa hát vinyl, khi biết tôi có một đĩa vinyl Bach Cello suite của Fournier, rất hào hứng đòi tôi phải cho anh ta mượn nghe, đổi lại anh ta có thể cho tôi mượn lại bộ sưu tập của mình.

Sau khi xuống máy bay, Hạ Vi Chu hỏi tôi có xe đến đón không, rồi nói mình đậu xe trong nhà xe của sân bay, nếu không có xe đến đón anh ta có thể chở tôi về.

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối, lúc đó tôi sợ anh ta sẽ chạm mặt với Thương Mục Kiêu như lần trước. Nhưng vừa định nói ra lại kịp thời nuốt xuống.

Tại sao tôi phải sợ họ chạm mặt nhau? Cái này không đúng chút nào.

Tôi với Thương Mục Kiêu đã chia tay rồi, chẳng lẽ làm bạn với ai cũng cần cậu đồng ý?

Suy nghĩ cẩn thận, để chứng minh rằng tôi không quan tâm, tôi hào phóng mời Hạ Vi Chu đến nhà tôi để lấy chiếc đĩa Fournier anh ta tâm tâm niệm niệm.

Câu trả lời của tôi đúng là động được đến mong muốn cháy bỏng của Hạ Vi Chu, anh ta vui mừng khôn xiết, gò má hơi ửng hồng vì phấn khích.

"Có phiền anh không?"

"Không đâu."

Xe của Hạ Vi Chu là một chiếc hatchback bình thường, thấp hơn nhiều so với Hummer của Thương Mục Kiêu, tôi có thể tự mình lên xe.

Hạ Vi Chu rất thành thạo xếp xe lăn, tôi vừa lên xe anh đã xếp xong xe lặn lại cho vào cốp phía sau.

Xe chạy ra khỏi hầm đậu xe một cách êm ái, tuyết ở Thanh Loan vẫn không ngừng rơi, dưới ánh đèn chiếu vào có thể nhìn thấy rõ ràng trận bão tuyết đang xoay vòng trên bầu trời.

Đĩa CD riêng của Hạ Vi Chu đang phát trong xe, đó là bản giao hưởng của Beethoven, nghe rất khí phái.

"Nếu mệt thì có thể ngủ một lát, khi nào đến tôi sẽ gọi anh." Anh ta vặn nhỏ nhạc xuống một chút.

Tôi quả thực có hơi mệt mỏi, cũng không khách sáo với anh ta, khoanh tay dựa vào chỗ ngồi chợp mắt.

Giữa chừng tôi ngủ được vài phút, không lâu sau lại tỉnh lại, sau đó chỉ nhắm mắt, không có ngủ thật.

Chiếc xe dừng đèn đỏ, tôi cảm thấy Hạ Vi Chu bên cạnh đang nhìn tôi. Đó là một cái nhìn kỳ lạ - anh ta đang quan sát chân tôi.

Cái nhìn soi mói này mà nhìn lúc tôi đang tỉnh thì quá thô lỗ, nên chắc là khi tôi ngủ say mới dám nhìn, có nhiều người như vậy, cũng không phải vấn đề gì to tát.

Tôi giả vờ ngủ, không để ý đến, cho đến khi xe lần nữa lăn bánh trở lại.

Về đến nhà tôi đã gần 11 giờ đêm. Tôi dẫn Hạ Vi Chu lên lầu, tìm Fournier từ tủ đĩa vđưa nó cho anh ta. Đã quá muộn để giữ anh ta lại nhà.

Mọi thứ của Thương Mục Kiêu vẫn y như lúc tôi rời đi, cậu ta hình như còn không tới đây.

Cũng coi như là....đúng như dự đoán. Có lẽ đối với cậu, những thứ này chẳng qua là rác rưởi, không có giá trị gì khác ngoài việc giúp cậu chiếm được tôi nhanh hơn.

Hạ Vi Chu ôm cái đĩa mãn nguyện bước ra ngoài, vừa đến cửa thì anh ta đột ngột quay lại hỏi: "Tôi có thể hẹn anh được không?"

Tôi sửng sốt, không rõ ý định của anh ta.

"Đi mấy hòa nhạc cùng nhau, tôi hiếm khi có bạn bè cùng sở thích này." Anh ta tiếp tục.

Thì ra là loại "hẹn" này, còn tưởng lại là kiểu "hẹn" của Thương Mục Kiêu.

Tôi gật đầu, cũng không khẳng định: "Nếu có thời gian."

Hạ Vi Chu cũng không quan tâm lắm, vẫy tay tạm biệt tôi rồi đi thang máy xuống lầu.

Quay trở lại phòng, chỉ hai phút sau, lại có thêm một tiếng gõ cửa. Tôi nghĩ là Hạ Vi Chu đã quên gì đó vòng lại, bèn nói to "đến ngay" rồi đi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Thương Mục Kiêu đã xuất hiện trước mặt tôi.

Trên đầu và vai cậu đều dính tuyết. Cậu mặc một chiếc áo khoác đen, cả hai tay đút trong túi, chiếc áo khoác ngoài để lộ ra một chiếc áo len cổ lọ màu trắng mềm mại.

Vừa nhìn thấy cậu, tim tôi đã bắt đầu đau nhói. Theo phản xạ, tôi muốn đóng cửa lại, nhưng câu nhanh tay lẹ mắt tóm được khe cửa vặn mở ra.

Ván cửa va vào tường phát ra tiếng động lớn, Thương Mục Kiêu bước vào, mặt không chút biểu cảm.

"Anh chặn số em."

Tôi lo lắng lùi lại, xa cách cậu: "Không phải em đã nói nếu chia tay thì sẽ dứt khoát, không ướt át bẩn thỉu sao?"

Cậu nhìn thấy cái thùng carton cạnh cửa, cúi xuống nhấc nắp lên, lấy chiếc cúp pha lê của mình từ bên trong ra.

"Vậy là anh quyết tâm chia tay anh phải không?" Cậu nắm chặt chiếc cúp hỏi.

Tôi âm thầm hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng vậy."

Cậu cười gằn chế nhạo, như thể đã nhìn thấu thủ đoạn của tôi: "Em nhìn thấy tên bác sĩ thú cưng đó. Anh nói dối em là đi công tác, nhưng thật ra hai ngày qua anh ở bên cạnh hắn ta chứ gì?"

Hầu kết lên xuống hai lần, tôi nuốt trở về lời giải thích.

Hiểu lầm thì đã sao? Quan tâm đến thì mới không muốn bị hiểu lầm. Tôi không còn quan tâm nữa. Tôi không cần giải thích với cậu.

"Vậy thì đã sao? Chúng ta đã chia tay."

Cầu siết chặt chiếc cúp, tuyết trên người đã tan ra, rơi trên mặt dọc theo mái tóc, để lại một vết uốn lượn nơi khóe mắt.

Cậu ngẩn ra một lúc, nhìn chằm chằm tôi, lẩm bẩm như nói mơ: "Vậy anh thật sự cùng hắn..."

Tôi mím chặt môi, không nói gì.

"Được rồi, tốt lắm." Cậu nhìn về phía ban công nói, "Mấy thứ này vứt hết đi. Dù sao em cũng không cần. Còn cái này..." Cậu vung tay đập mạnh chiếc cúp pha lê xuống đất.

Chiếc cúp vỡ toang ra từng mảnh ngay lập tức, văng khắp mọi nơi.

"... Làm ơn giúp em ném vào thùng rác."

Tôi nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ văng tung tóe trên chân mình, như thể trái tim tôi cũng bị xé nát.

"Còn cái này..." Thương Mục Kiêu lấy bàn tay phải đút trong túi ra, tôi phát hiện tay cậu được quấn một lớp băng thật dày từ đốt ngón tay đến lòng bàn tay.

Tôi còn chưa kịp kinh ngạc vì vết thương ở tay, cậu như không hề cảm thấy đau, thô bạo bứt chiếc hoa tai ngôi sao trên tai ném xuống đất.

"Trả lại cho anh, anh có thể đem đi tặng người khác."

Chắc là do hoa tai làm rách, chỉ chốc sau phần thịt dưới tai cậu rỉ máu, đọng thành một giọt máu nặng. Cậu dùng mu bàn tay quấn băng quẹt vào vết thương, đưa ra phía trước nhìn nhìn, nhíu mày khó chịu.

Băng trắng như tuyết nhuộm máu đỏ tươi, tôi mở miệng, liên tục ép cho chính mình cơ vẻ lãnh đạm, muốn bày ra bộ dạng chẳng có việc gì, ép đến mức thân thể khẽ run.

Thương Mục Kiêu cầm nắm cửa, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt và giọng nói lạnh đến thấu xương, như thể hận mối quan hệ này đến tận xương tủy, sẽ không bao giờ muốn nhắc tới nữa.

"Đúng rồi, chia tay phải dứt khoát. Không có gì ghê gớm cả. Dù sao cũng không thấy có bao nhiêu thật lòng." Sau khi nhìn tôi thật sâu, cậu kiên quyết rời đi, "Tạm biệt, giáo sư Bắc."

Xung quanh yên lặng lại, chắc chắn rằng cậu sẽ không quay lại lần nữa, tôi từ từ phun ra nghẹn ứ tích tụ trong khoang ngực, toàn thân thả lỏng ra khỏi trạng thái căng cứng.

Tôi vẫn luôn biết rằng cậu là một con cú ranh ma, một "ác kiêu". Áp dụng luân lý của Russell, đó có thể là một kiểu tự cảnh báo trong tiềm thức rằng tôi không muốn có quá nhiều sự giao thoa với cậu. Nhưng không có ích gì. Loại nhận thức này không thể ngăn tôi lún vào ngày càng sâu hơn. Có một số việc, con người luôn biết rằng họ không nên làm nhưng lại vẫn làm.

Cũng lại lần nữa xác minh rằng luân lý của Russell thực sự không thuyết phục.

Tôi nhặt những mảnh cúp vương vãi trên mặt đất, cho tất cả vào một cái hộp ở trước mặt. Lúc nhặt đến bên cạnh ghế sô pha, tôi tìm thấy chiếc bông tai nhỏ, tôi lau lau nó một chút, cuối cùng cũng ném nó vào hộp cùng với những mảnh vỡ.

Cuối cùng, tôi không thể trở thành viên đá quý của Thương Mục Kiêu, cậu cũng không thể là ngôi sao của tôi.

Ngay từ đầu, mối quan hệ này đã sai lầm, và bây giờ cuối cùng nó cũng trở lại đúng hướng. truyện đam mỹ

- -

Cất vào hộp chứ không vứt sọt rác, để dăm ba bữa nữa huề nhau thằng Cú có đòi cũng ko phải tốn tiền mua mới:)

Editor cũng lười đổi xưng hô quá, ba bữa nửa tháng nữa huề nhau mất công đổi lại, với cả vẫn xưng như cũ cảm giác thằng Cú bớt láo chó hơn, chị em đỡ phải lên tăng xông vì nó:)