"Alo? Hả? Ừm, em tiện đường. Vâng, em đến ngay."
Trần Quốc Tùng tắt điện thoại, nghiêng đầu hỏi Vũ Huyền Trâm: "Tớ có một chút việc, bạn muốn ở nhà đợi tớ hay muốn đi cùng?"
Hai người họ đã ngồi trên xe xong xuôi hết rồi nên cô cũng không muốn lên nhà lại nữa, dứt khoát nói: "Tớ muốn đi cùng."
Trần Quốc Tùng gật đầu, phóng xe thẳng đến chỗ đó.
Lúc đến nơi, công nhân đang ngồi ở một bên bóng râm mát. Thấy cậu đến thì cùng đứng dậy, một người tiến đến chào hỏi.
Vũ Huyền Trâm mỉm cười gật đầu chào với người nọ. Trần Quốc Tùng nhìn qua tình hình thì khẽ nhíu màu. Cùng lúc đó có thêm một chiếc xe xuất hiện.
Người kia là một cô gái tầm tuổi hai người, vừa bước xuống xe thì cũng vội vàng đi đến. Bọn họ trao đổi tình hình trước mắt, Vũ Huyền Trâm chỉ ngoan ngoãn đứng nghe bên cạnh.
Cô hơi ngước mắt, thấy Trần Quốc Tùng vẫn đang nghiêm túc làm việc nhưng tay cầm ô vẫn luôn ngả về phía cô – là hướng mặt trời.
Họ phải vào khảo sát thực tế, Trần Quốc Tùng sợ cô thấy chán nên dắt cô vào một quán nước gần đó ngồi đợi. Cậu vén một vài sợi tóc rũ xuống trước mặt cô sang một bên nói: "Đợi tớ ở đây một lát nhé. Xong ngay thôi."
Chỗ cô ngồi là một bàn cạnh cửa sổ, phía trên là quạt treo tường đang quay, hai bên cửa sổ được chủ quán trang trí thêm khung ảnh và những chậu cây cảnh nho nhỏ. Không gian quán được phối với cây xanh, còn có giá sách, giấy và bút nên nhìn tổng thể vô cùng hài hoà và tươi mát có phần yên tĩnh vì hầu như khách ở đây đều đang làm việc hoặc đọc sách. Điểm chung là đều đeo tai nghe, làm nơi đây với cái nóng bên ngoài cũng như là hai thế giới riêng biệt.
Vũ Huyền Trâm chỉnh lại góc áo khoác sơ mi hơi lệch của mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài về phía Trần Quốc Tùng. Hai người phối đồ như đồ đôi với áo trắng và quần jeans đen rộng rãi thoải mái. Cậu còn đang đội chiếc mũ đen của cô rồi gập ô đi vào công trường cùng mọi người.
Có lẽ quán nước đang xây với phong cách hiện đại này là của cô gái kia. Thấy Trần Quốc Tùng đi đến còn nở nụ cười huých khửu tay vào tay cậu nói gì đó. Trần Quốc Tùng cũng bật cười.
Cô rời tầm mắt, một bạn phục vụ đem đồ uống Trần Quốc Tùng gọi đặt xuống bàn. Cô ngẩng đầu nói cảm ơn, nhìn mặt bạn nam có hơi bối rối rồi hơi cúi đầu đi ra quầy pha chế.
Cuối tháng 3 oi bức, cô đang chuẩn bị vẽ lên tờ giấy vừa lấy thì điện thoại đổ chuông. Lúc mới vào cô đã để chế độ rung nên hiện tại không sợ làm phiền mọi người nhưng bây giờ cũng không tiện nghe máy.
Vũ Huyền Trâm tìm đến tin nhắn của hai người: [Bây giờ em không tiện nghe máy, chị nhắn tin cho em được không ạ?]
Kiều Yến Nhi rất nhanh đã nhắn lại: [Thế để chị nhắn vào nhóm chung luôn. Có bất ngờ cho mấy đứa!]
Vũ Huyền Trâm nhìn tin nhắn chị gửi đến thì nhướn mày nghĩ xem suy đoán của bản thân có đúng hay không.
Nhóm chat [Chị em một nhà.] hiện thông báo.
Kiều Yến Nhi: [Mấy đứa! Mau đến chúc mừng chị đi! Chị sắp cưới rồi!]
Cô cười cười, thầm nói trực giác của mình vẫn luôn chính xác nhắn lại: [Chúc mừng chị! Thế lúc nào bọn em được ăn cưới đây?]
Kiều Yến Nhi gửi một hình ảnh thiệp cưới có đầy đủ thông tin: [Hơi gấp đúng không? Nhưng mà anh ấy cũng sắp phải làm phẫu thuật rồi nên phải làm đám cưới càng nhanh càng tốt.]
Vũ Huyền Trâm nhìn qua, đám cưới được tổ chức vào cuối tháng 6 này, đúng là có hơi gấp.
Đặng Trà My vừa đến chỗ làm, vừa nhìn thấy tin nhắn trong nhóm đã gần nửa năm không nhắn gì thì chửi bậy một câu: [Chị à, chị đợi người ta mấy năm rồi, đâu tính là sớm?] Cô nàng hơi đắn đo hỏi: [Nhưng mà chị vẫn muốn vậy à? Em thấy thành công sau phẫu thuật không lạc quan lắm đâu.]
Vũ Huyền Trâm và Đặng Trà My lúc trước đều khuyên Kiều Yến Nhi từ bỏ, nhưng chị nhất quyết không chịu. Còn nói nếu không phải là Nguyễn Trần Trung Anh thì không muốn ai nữa. Gia đình bên kia cũng khuyên mãi, đến cả anh ấy cũng đã nói: "Nếu theo anh thì em sẽ khổ đấy." nhưng Kiều Yến Nhi vẫn một mực với lựa chọn của mình.
Kiều Yến Nhi và Nguyễn Trần Trung Anh là hàng xóm cách vách của nhau. Cả hai cùng nhìn nhau lớn lên. Kiều Yến Nhi theo ngành giáo viên, Nguyễn Trần Trung Anh làm văn phòng. Chị từ nhỏ thích chơi với anh, lớn thêm một chút thì biết thế nào là thích, là yêu. Nhưng khi đó anh có người yêu, quen nhau rất lâu, cuối cùng bị cắm sừng rồi chia tay.
Nguyễn Trần Trung Anh suy sụp tinh thần nghiêm trọng, cứ nghĩ cố thêm một tí nữa, hai người họ sẽ kết hôn nhưng sự thật đã vả cho anh một cú đau điếng. Kiều Yến Nhi khi ấy vẫn còn là sinh viên, nhìn mà đau lòng vô cùng. Chị ở cạnh anh, giúp anh vực lại tinh thần, làm cho anh cười, dẫn anh đi chơi như những ngày còn bé. Nguyễn Trần Trung Anh đã cười nói một câu: "Cảm ơn em vì đã luôn ở cạnh anh."
Chị lúc ấy vừa tốt nghiệp, gom góp dũng cảm thổ lộ tâm ý giấu kín bấy lâu: "Em ở cạnh anh vì em thích anh. Không phải là thích theo kiểu anh em mà là muốn anh thành người yêu em. Anh có chấp nhận không?"
Nguyễn Trần Trung Anh dù sao cũng là người đã trải qua cảm giác yêu đương cuồng nhiệt của thanh xuân, làm sao không nhận ra tâm tư nhỏ này của Kiều Yến Nhi. Nhưng anh không thích chị nên đã cố tình lơ đi. Hôm nay ranh giới giữa hai người bị câu tỏ tình này phá vỡ, đem ra ánh sáng, đưa đến trước mặt để anh nhìn rõ.
Ánh chiều tà ôm lấy hai bóng hình kéo dài xuống đường, đôi mắt kia ngập nước ánh lên trong nắng cuối ngày. Anh từ chối, còn lảng sang chuyện khác nói chị có thể đi thực tập, họ sẽ xa nhau, có lẽ chị sẽ thấy chị không thích anh nhiều như vậy.
Kiều Yến Nhi đem theo trái tim tan vỡ lên thành phố. Một năm sau gặp được Vũ Huyền Trâm và Đặng Trà My đang tìm thêm một bạn ở ghép.
Kiều Yến Nhi sống ở miền Tây sông nước, cởi mở, hoạt bát, đậm chất dân dã thật thà. Nhưng có gì đó không muốn để mọi người biết được. Chỉ là vào lúc cả đám mở một tiệc ăn mừng sinh nhật nhỏ cho chị thì chị mới chạm vào viết thương cũ của mình, đau sót nói ra câu chuyện của bản thân.
Khi đó Vũ Huyền Trâm đã bắt đầu cắt tóc ngắn phong cách tomboy, chỉ là nhìn mặt vẫn còn giống "một bé đáng yêu" chẳng ngầu tẹo nào nên Vũ Huyền Trâm cứ thích đeo khẩu trang. Đặng Trà My thì cũng rất nhiệt tình mua mấy cái vòng tay và nhẫn nam cho vì thấy tay Vũ Huyền Trâm đẹp, phải có thêm phụ kiện cho bớt trống. Vũ Huyền Trâm sẽ thường trêu chọc họ bằng cách áp sát mặt vào nhau đến suýt hôn nhau mới thôi. Mỗi lúc như thế sẽ nghe thấy tiếng hét vì kích thích của Đặng Trà My vang lên, còn đòi Vũ Huyền Trâm làm lại. Lúc sau sẽ thấy mặt Vũ Huyền Trâm toàn là vết son của Đặng Trà My.
Có lần Kiều Yến Nhi đang nghe điện thoại của Nguyễn Trần Trung Anh gọi đến thì bị cánh tay của Vũ Huyền Trâm chặn ngang mặt đang tiến sát lại gần. Anh kinh ngạc nhìn điện thoại. Vũ Huyền Trâm không được điện thoại đưa đến nên chỉ thấy một góc tóc đen rũ qua mắt.
Khoảng cách hai người mỗi lúc một gần, Kiều Yến Nhi cong mắt cười, thơm má đứa nhỏ nhất nhà này một cái. Vũ Huyền Trâm lại dựa mặt vào vai chị dụi đầu rồi tách ra. Nguyễn Trần Trung Anh không biết gì, chỉ thấy người trong điện thoại lại cười nói: "Được, mai được nghỉ thì chị nấu cho nhé."
Anh không biết phải nói cảm giác lúc đó thế nào, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Anh hỏi bọn họ có phải người yêu không, nghe được lời phủ nhận của chị thì bỗng dưng thấy nhẹ lòng hẳn. Sau đó vội tắt điện thoại vì suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình.
Sau khi biết mình thích Kiều Yến Nhi, một tin khác ập đến, anh bị ung thư dạ dày. Lúc chị biết tin thì cũng là giai đoạn nguy hiểm, chỉ cố gắng duy trì được từ một năm nữa, thời gian còn rất ngắn. Đặng Trà My cũng trở về lại nhà, chỉ còn lại Vũ Huyền Trâm. Không lâu sau thì Kim Thanh Trúc chuyển đến.
Vũ Huyền Trâm xoay vòng trong kí ức, câu được câu không nhắn với mọi người, nhóm chat cũng im ắng lại. Cô tắt điện thoại để sang một bên, bắt đầu chuyện vẽ vời khi nãy của mình.
Trần Quốc Tùng làm việc cũng không lâu lắm, 30 phút sau là đã xong. Vũ Huyền Trâm cũng dừng bút, thấy cậu chạy sang bên này thì cũng đứng lên ra thanh toán và trả lại bút.
Trần Quốc Tùng đi vào, trên trán cậu cũng thấm một lớp mồ hôi mỏng. Cô rút khăn giấy trong túi đeo của mình ra lau cho cậu. Trần Quốc Tùng cười cười thanh toán tiền cho cô.
Hai người vào lại trong xe, lúc chuẩn bị khởi động xe thì Vũ Huyền Trâm đưa một tờ giấy nhỏ ra. Cậu thắc mắc nhận lấy.
Trong tờ giấy là một người vô cùng quen mắt, mở điện thoại ra là có thể thấy. Trần Quốc Tùng nhướn mày cười: "Vẽ giống lắm, cảm ơn bạn."
Một tấm hình vẽ bóng lưng. Chàng trai in trên giấy gỡ bỏ sự ngây ngô của tuổi trẻ, vai rộng chân dài bước về phía trước. Đầu đội một chiếc mũ, quần áo đơn giản thoải mái làm cho người ta thấy vô cùng tự do.
Trần Quốc Tùng nhìn xuống dòng chữ phía dưới, ý cười càng thêm sâu.
24/3/20**: Hãy luôn hướng về phía trước!
Khi trước cậu đã luôn ước cô sẽ quay đầu lại, sẽ chú ý đến cậu, sẽ nhìn về phía cậu. Hiện tại mong ước thuở niên thiếu ấy đã thành hiện thực.
Trong mắt cô đã có một Trần Quốc Tùng hiện hữu.
Cậu gấp mảnh giấy lại kẹp vào trong ví có tấm che trong suốt, chỉ cần mở ví ra là có thể thấy.
Trần Quốc Tùng lái xe dừng trước một trung tâm thương mại. Hai người trải nghiệm mọi loại dịch vụ ở đây. Vũ Huyền Trâm còn ghé vào một khu sách, ngâm mình trong đó nửa tiếng, Trần Quốc Tùng cũng tìm cho mình vài cuốn sách tâm lý để đọc. Sau đó cả hai lại ra khu vui chơi trên tầng ba. Chơi đến đổ mồ hôi và ôm được một bé gấu bông cá voi thì mới đi mua nước.
Hai người ăn trưa ở đây luôn, đầu giờ chiều thì lại lượn qua khu bán quần áo. Trần Quốc Tùng thì kéo cô vào thử hết bộ này đến bộ khác, Vũ Huyền Trâm khi đến hàng bán quần áo nam thì cũng phải cố kéo cậu lại vào thử đồ. Lúc đến tiệm trang sức thì Trần Quốc Tùng hơi dừng lại.
Cô quay đầu lại nhìn cậu rồi nhìn tiệm trang sức bên cạnh hỏi: "Bạn muốn mua gì hả?"
Trần Quốc Tùng nhìn xuống hai bên tay cô rồi gật đầu.
Vũ Huyền Trâm nhìn những mấu thiết kế bên trong lồng kính, hai mắt cô sáng lên thầm đánh giá một lượt.
Trần Quốc Tùng thì nhìn vô cùng tỉ mỉ, nhờ nhân viên lấy ra vài mẫu ra nhìn. Vũ Huyền Trâm cũng hơi nghiêng đầu sang phía cậu, cảm thấy người này nghiêm túc cứ như đang đi chọn nhẫn cưới ấy rồi cô lại đỏ mặt với suy nghĩ của mình.
Trong lúc cô vẫn còn đang điều chỉnh lại cảm xúc thì Trần Quốc Tùng đã nắm một tay cô lên.
Một cảm giác lành lạnh chạm vào da thịt. Cậu tỉ mỉ đeo nhẫn vào cho cô. Vũ Huyền Trâm bị một màn này làm cho giật mình. Trần Quốc Tùng lại rút nhẫn ra rồi thử cái khác.
Cô kéo nhẹ vạt áo trên vai cậu hỏi nhỏ: "Bạn tính mua cho tớ à?"
Trần Quốc Tùng ừm một tiếng quay sang hỏi nhân viên có kích thước nhỏ hơn không. Cô nhân viên tìm thử, cậu lại nghiêng đầu sang nói: "Cái kia của bạn là loại giả, giờ tớ mua cho bạn hàng có ý nghĩa thật."
Vũ Huyền Trâm hơi ngẩn người. Lúc trước là vì tránh những việc phiền phức nên cô tự mua nhẫn đeo, còn nói dối là đã có chồng hay người yêu gì đó để lừa bọn họ. Giờ Trần Quốc Tùng muốn thay, là ý chỉ bây giờ cô thực sự đã có bạn trai rồi.
Cô gái kia tìm được mẫu nhỏ hơn, đặt lên mặt kính. Trần Quốc Tùng để chiếc nhẫn lại vào hộp rồi lấy cái nhân viên vừa đem ra đeo vào tay cô. Vừa rồi.
Trần Quốc Tùng nhìn trái nhìn phải rồi gật gật đầu hài lòng. Cậu đang định tính tiền rồi cầm hộp nhung đựng nhẫn, còn đồ vật mà nó mang vẫn luôn ở trên tay Vũ Huyền Trâm thì bị cô đè tay lại.
Vũ Huyền Trâm có hơi kích động hỏi nhân viên: "Xin hỏi mẫu này có kiểu nhẫn đôi không ạ?"
Cô nhân viên vẫn luôn giữ nét cười ân cần và niềm nở nói: "Loại này có ạ. Để tôi lấy ra cho quý khách xem nhé?"
Vũ Huyền Trâm gật đầu, nhìn nhân viên tìm nhẫn. Trần Quốc Tùng rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay cô. Lúc nãy vội quá nên cô đập tay lên mặt kính, chiếc nhẫn chạm vào kính cũng phát ra một âm thanh thanh thuần làm người ta nghe cũng thấy đau.
Cậu nhẹ cầm tay cô lên, xoa xoa ngón đeo nhẫn hỏi: "Tay đau không?"
Vũ Huyền Trâm hơi giật mình, rút tay khỏi tay cậu ra nói không sao rồi cầm nhẫn trong hộp ra, nắm lại tay cậu.
Khung cảnh đeo nhẫn này không khỏi làm cho người ta thấy rung động. Cứ như đang đeo nhẫn cho nhau trong đám cưới vậy. Tay cô cũng hơi run lên, thành công đeo nhẫn vào tay cậu.
Cuối cùng vẫn là Trần Quốc Tùng trả tiền cho hai chiếc nhẫn. Lúc ra khỏi tiệm, Vũ Huyền Trâm vẫn luôn đưa tay mình lên nhìn, còn va phải một cậu bé chạy loạn trước mặt. Trần Quốc Tùng nhanh tay nhanh mắt đỡ eo cô kéo về phía mình. Cậu bé cũng đứng lên từ dưới sàn khi bị ngã, bố cậu bé vội xin lỗi hai người rồi cầm tay con mình dắt đi.
Vũ Huyền Trâm nhìn hai người đi ngang qua, ông bố vẫn còn mắng con mình phải đi cẩn thận, không được chạy nhảy lung tung thì bên tai kia cô cũng nghe được Trần Quốc Tùng mắng mình.
"Đi phải để ý vào, muốn ngắm thì về lại ngắm."
Vũ Huyền Trâm bĩu môi, cậu lại nắm tay cô dắt đi.
Hôm nay là đi hẹn hò hơn chứ chẳng phải đi chơi bình thường. Buổi chiều, Trần Quốc Tùng lại dẫn cô vào một quán nước khá mới mẻ. Bên trong có tô tượng, còn bán cả những bình gốm sứ.
Vũ Huyền Trâm luôn thích chỗ ngồi gần cửa sổ, Trần Quốc Tùng thì đi gọi nước và chọn tượng và màu tô.
Cô cầm con hồ ly trắng tinh, lại liếc cậu một cái ngắm nghía. Trần Quốc Tùng hơi nghiêng đầu không biết cô đang nghĩ gì, trong tay cầm một con gấu nhỏ.
Trong quán hiện giờ không có nhiều khách lắm, cả hai cũng chìm vào thế giới riêng của mình, thỉnh thoảng lại nghe tiếng gõ phím của một bạn sinh viên nào đó.
Hồ ly của cô với hai màu chủ đạo là trắng và đỏ nên không mất nhiều thời gian lắm. Vũ Huyền Trâm nhìn về phía Trần Quốc Tùng, cậu vẫn đang tập trung tô của mình. Lúc cô vừa uống một ngụm nước ép dâu thì cậu bỗng ngẩng đầu lên, cầm con gấu quay về phía cô toe toét cười hỏi: "Đẹp không?"
Con gấu ban đầu vốn ôm một hũ mật ngọt ngào, lại bị Trần Quốc Tùng tô màu thành một hũ chanh ngâm mật ong, bên ngoài còn ghi hẳn một chữ "chanh" nho nhỏ như sợ không ai nhìn ra.
Vũ Huyền Trâm: "..."
Cô có cảm giác con hồ ly mình vừa tô xong không phải là cậu nữa mà là con gấu đang ôm lọ chanh kia mới chính là Trần Quốc Tùng.
Bị cho một cái ánh mắt đánh giá và ghét bỏ, Trần Quốc Tùng cũng chẳng để ý gì, vẫn toe toét cười tô nốt phần còn lại. Cô rảnh rỗi cũng lấy điện thoại ra viết bản thảo cho chương mới và đọc comment của các độc giả. Chủ yếu thời gian mà cô đăng thêm một chương mới khá lâu và không cố định nên hay có người hỏi.
3 giờ chiều, Vũ Huyền Trâm hơi mệt mà bỏ điện thoại dựa lưng vào ghế. Trần Quốc Tùng vừa gọi thêm một ly kem cho cô nhưng bây giờ cô vẫn chưa muốn ăn lắm. Còn đang buồn chán thì mắt cô nhìn tới một thứ.
Một chiếc lọ thủy tinh hình ngôi sao.