Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 942




CHƯƠNG 942

Ngay lúc đó, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng vô cùng.

“Đi thôi, đến Lý thị.”



Lý thị, vương tộc Yên Đô.

Lý Khinh Hồng yếu ớt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn sang trọng, chăn đắp trên người được dệt từ tơ tằm.

Bốn vách tường xung quanh được treo đầy những bức tranh nổi tiếng và đồ cổ, tùy tiện ném ra một thứ cũng đủ để vô số người giàu có tranh giành đến sức đầu mẻ trán.

“Đây là đâu…”

Lý Khinh Hồng ngồi dậy, đầu đau như búa bổ.

Bỗng nhiên, cô nhớ đến trước khi mình ngất xỉu, cô bị một đám người có lai lịch không rõ ràng kéo lên trên xe, ngay cả lời còn chưa nói thì đã bị hôn mê.

“À đúng rồi, Vương Nhất, Tử Lam…”

Lý Khinh Hồng đột nhiên nhớ lại, cô không màng đến viện kiểm tra thân thể mình mà vội vàng bước xuống giường, xuyên qua cửa sổ sát đất thật to, cô nhìn thấy trung tâm thành phố nhỏ bé ở phía dưới.

Đánh giá những tòa kiến trúc tráng lệ xung quanh, dường như là cô đang ở trong một tòa lâu đài.

Hơn nữa, tòa lâu đài này rất quen thuộc…

Ánh mắt Lý Khinh Hồng bỗng nhiên co lại: “Đây là vương tộc Yên Đô.”

Két.

Vừa mới dứt lời, cửa phòng ngủ liền được mở ra, có một người đàn ông tuấn tú mặc đồ vest màu trắng đứng nghiêng người dựa vào cửa, trên mặt mang theo nụ cười tà mị, giống như cười mà không phải cười.

“Đã lâu không gặp, em họ.”

“Lý Tinh Sở?”

Nhìn thấy người thanh niên tuấn tú đứng dựa vào cửa, sắc mặt Lý Khinh Hồng liền thay đổi.

Nhưng mà rất nhanh, biểu cảm trên mặt cô lại trở nên lạnh lùng, cô vô cảm nói: “Tại sao anh lại ở đây?”

Nếu như Vương Nhất ở đây thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Bởi vì anh ta chính là người đã tuyên bố muốn chia rẽ anh và Lý Khinh Hồng, còn xem Vương Tử Lam như là đứa con hoang.

Một người ngay cả đứa trẻ còn không chịu buông tha thì làm sao có thể có lòng tốt được chứ?

Lý Tinh Sở khẽ cười, anh ta cất bước đi đến trước mặt Lý Khinh Hồng: “Em họ à, có phải là đã lâu lắm rồi em không về nhà không cho nên em đã quên mất mọi người, đây chính là nơi mà chúng ta đã lớn lên, tôi không ở đây thì ở đâu chứ?”

Nghe vậy, thái độ của Lý Khinh Hồng liền thay đổi, cô rơi vào trầm tư.

“Rõ ràng là trước đó tôi bị một đám người không rõ lai lịch bắt đi, bây giờ lại ở trong vương tộc Yên Đô, nói cách khác…”

Dường như là nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt Lý Khinh Hồng lập tức trở nên tái nhợt, ánh mắt phẫn nộ: “Là anh đã cho người bắt cóc tôi?”