Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 911




CHƯƠNG 911

Ngay sau khi những lời này vừa dứt, như sét đánh ngang tai, tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả hai phó tổng Phương Huệ và Thành Trâm.

Bọn họ nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, Lý Khinh Hồng muốn sa thải mọi người!

Phương Huệ vẻ mặt lo lắng, vội vàng can ngăn: “Lý tổng, chị đang nói cái gì vậy, sa thải nhiều người như vậy không chỉ khiến công ty không ổn định, mà hoạt động của tất cả các dự án cũng sẽ dừng lại!”

Tuy nhiên, vẻ mặt của Lý Khinh Hồng vẫn lạnh lùng: “Không thành vấn đề, chỉ cần đội ngũ cốt cán không thay đổi, tôi có thể chấp nhận bất kỳ sự thay đổi nào về nhân sự!”

“Thực ra, cho dù lần này không ra tay, trong tương lai tôi cũng sẽ bắt đầu thanh lý những con sâu có mức lương và năng lực không tương xứng này.”

Tất cả những lãnh đạo từng chống đối Lý Khinh Hồng vẻ mặt lần lượt như tro tàn, sắc mặt đờ đẫn.

Họ lấy từ chức để uy hiếp, hoàn toàn không phải muốn thực sự từ chức, mà chỉ muốn giành thêm quyền lực và lợi ích từ Lý Khinh Hồng.

Thành Trâm sững sờ không nói được tiếng nào, các ngón tay run lẩy bẩy.

Vốn dĩ mục đích của cô ta chỉ là muốn ra oai phủ đầu với Lý Khinh Hồng, nhưng không ngờ cô ta lại mạnh tay như vậy, vì người chồng vô dụng của cô ta mà định sa thải nhiều người như vậy, đúng là không ngờ tới!

Vẻ mặt cô ta bỗng nhiên trở nên hưng phấn: “Lý Khinh Hồng, đây là cô nói đấy, đừng hối hận!”

Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng hờ hững: “Cô hỏi anh ấy xứng đáng làm phó tổng ở điểm nào đúng không?”

Thành Trâm có chút kiêng dè trước ánh mắt của Lý Khinh Hồng, nhưng nhìn sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh, cô ta đành liều, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?”

“Thứ nhất, anh ta không phải là thành viên của Tập đoàn Lệ Tinh và hoàn toàn không hiểu gì về hoạt động kinh doanh của công ty.”

“Thứ hai, anh ta có đóng góp được gì cho Lệ Tinh không?”

“Thứ ba, có phải cô cảm thấy mình là chủ tịch thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn!”

Sau ba câu hỏi liên tiếp, Thành Trâm cũng từ từ đứng dậy, đối đầu gay gắt với Lý Khinh Hồng.

“Được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết tại sao tôi lại để cho Vương Nhất làm phó tổng !”

“Hoàn toàn không phải bởi vì anh ấy là chồng của tôi, mà là bởi vì Tập đoàn Lệ Tinh nhờ có anh ấy mới có được ngày hôm nay!”

Lý Khinh Hồng tăng âm lượng giọng nói lên, chỉ vào Vương Nhất nói: “Cái khác không nói, chỉ nói đến 2640 tỷ tài trợ thôi, là do anh ấy kéo đầu tư.”

“Ai trong những người đang ngồi ở đây có khả năng này?”

Câu hơi mạnh mẽ như vậy, khiến tất cả mọi người ngu người.

Trong thời đại mà chỉ cần tụt lại là bị đánh bại, mọi người đều cố gắng leo lên cao.

Tổ trưởng bộ phận muốn làm lãnh đạo bộ phận, lãnh đạo bộ phận rất muốn vào hội cổ đông, các cổ đông nghĩ trăm phương ngàn kế trở thành phó tổng tập đoàn, mà các phó tổng … sẵn sàng nhắm vào Chủ tịch, muốn lật đổ Chủ tịch.

Phó tổng tiền nhiệm Tôn Kiều chán nản từ chức, vị trí phó tổng bị bỏ trống, ai cũng muốn leo lên ngồi.

Tuy nhiên, không ai ngờ rằng sự đóng góp của Vương Nhất đối với Tập đoàn Lệ Tinh lại lớn đến vậy.

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, như nhìn thấy ma giữa thanh thiên bạch nhật, kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất.

Mặt của Thành Trâm hết đỏ lên rồi trắng bệch, không dám tin lời Lý Khinh Hồng nói.

“2640 tỷ là do Vương Nhất kéo được đầu tư?!”