Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 895




CHƯƠNG 896

Bởi vì, ván cờ đã hạ, hết thảy còn lại, Hồ Minh Chính sẽ thay anh làm thay, anh chỉ cần ngồi hưởng thành tựu là được.

Ánh mắt Vương Nhất bình thản, lại cho người ta một loại cảm giác áp bách từ sâu trong linh hồn, dưới ánh mắt này, Hồ Minh Chính lại có cảm giác không chỗ nào che giấu được.

“Biết tại sao tôi không làm gì cả, chỉ để Hồ Hoàng Việt phái người trắng trợn theo dõi giám sát anh không?”

Anh nhàn nhạt hỏi.

Hồ Minh Chính không nói gì, chỉ là hoảng sợ nhìn Vương Nhất, có một loại sợ hãi từ trong ra ngoài.

Anh ta cũng có suy nghĩ qua vấn đề này, vì sao, Vương Nhất sẽ để thủ hạ của Hồ Hoàng Việt theo dõi giám thị anh ta, theo dõi anh ta còn chưa tính, còn rất dễ dàng bị Hồ Hoàng Việt phát hiện.

Những đều này có ý nghĩa gì?

“Không lẽ là…”

Hồ Hoàng Việt bỗng nhiên hiểu được cái gì, cả người chấn động.

“Không sai.”

Vương Nhất cười nhạt một tiếng: “Những người theo dõi anh, căn bản chính là cố ý để cho anh phát hiện, vì chính truyền đạt một loại biểu hiện giả dối rằng tôi muốn cướp đi phiếu bầu của anh, khiến anh phẫn nộ, sau đó là cảnh giác – – nếu như bốn phía của anh 24/24 đều có người giám thị anh, giành tài sản của anh, anh sẽ làm sao đây?”

Tăng Quốc Vinh thì thào tự nói: “Tôi sẽ cảm thấy sợ hãi, một khắc cũng không dám buông lỏng cảnh giác.”

“Không sai, anh đồng thời phẫn nộ, cũng xác thực cảm giác được sợ hãi, thế nhưng rất nhanh, anh đã phát hiện Hồ Hoàng Việt chỉ có hành động giám sát anh thôi, cũng không có làm chuyện gì khác người.”

Vương Nhất bình tĩnh phân tích: “Nhưng anh cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng ngày càng hoài nghi có phải tôi có cách gì, thật sự có thể cướp đi đồ trong tay anh hay không, cho nên, anh bảo người của anh mua một hộp mật mã ngân hàng, bỏ tất cả phiếu bầu vào.”

Cả văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có giọng nói bình tĩnh của Vương Nhất.

“Anh cho rằng anh mua hộp mật mã thì sẽ không có sơ hở, cho nên gọi điện thoại tới thị uy khiêu khích, thế nhưng, phản ứng của tôi vẫn như cũ ngoài dự liệu của anh, lúc này anh vẫn cảm thấy, tôi vẫn có cách lấy phiếu bầu từ trong hộp mật mã của anh.”

“Lúc này, anh sẽ cho rằng tôi đang phô trương khí thế, quyết định không để ý tới nữa, từ lúc này trở đi, thần kinh căng thẳng tới cực điểm của anh, rốt cục thả lỏng.”

Nói tới đây, Vương Nhất nhìn thẳng vào mắt Hồ Minh Chính, hét lớn một tiếng: “Ván cược này, anh cảnh giác 99% thời gian, duy chỉ có một khắc cuối cùng buông lỏng cảnh giác, chính là trong thời gian ngắn ngủi này, cũng đủ để tôi xoay chuyển toàn bộ đại cục!”

Ầm!

Nghe xong tất cả, hai chân Hồ Minh Chính mềm nhũn, thất hồn lạc phách quỳ gối trước mặt Vương Nhất.

“Aaaaa”

Trong phòng làm việc yên lặng như chết, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Hồ Minh Chính.

Anh ta nắm chặt tóc mình, đồng tử mở to, nhưng không còn tiêu cự, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.