Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 857




CHƯƠNG 857

Anh gần như đã đắc tội một lượt với phần lớn thế lực ở Thiên An, nhưng vẫn sống tung tăng, ngược lại là những gia tộc thế lực mở mồm ra là muốn rút xương lột da Vương Nhất, người chết thì chết, gia tộc bị diệt tộc thì bị diệt tộc, ngay cả nhà họ Lương và nhà họ Thẩm 2 trong bốn đại hào môn, một nhà thần phục, một nhà hoàn toàn lụi bại.

Không ai biết những gia tộc này bị diệt vong như nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, không thoát khỏi liên quan tới Vương Nhất.

Tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế.

Vương Nhất ngồi ở vị trí đầu, La Chí Viễn và Tăng Quốc Vinh giống như hai vị môn thần, chia đứng ở hai bên.

“Cậu Vương, đã qua 3 ngày kể từ khi Hồ Hoàng Việt tới Thành phố Giang rồi, hôm nay cũng nên có kết quả rồi.”

Tăng Quốc Vinh bỗng mở miệng, thái độ cung kính: “Chỉ là không biết nhà họ Hồ của Thành phố Giang có biết điều hay không.”

“Bọn họ dám không biết điều ư?”

La Chí Viễn cười lạnh không ngừng: “Tranh với ông chủ lớn, thật sự là chán sống rồi.”

Vương Nhất nhìn thời gian, cười hờ hững: “Sắp tới thời gian đã hẹn rồi, đợi kết quả đi.”

Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông, Hồ Hoàng Việt gọi tới.

“Cậu Vương, khiến cậu thất vọng rồi, nhà họ Hồ không thừa nhận giấy bổ nhiệm của cậu, còn mở mồm bảo tôi cút ra khỏi Thành phố Giang!”

“Cái gì?!”

“Nhà họ Hồ thật to gan!”

Nghe thấy báo cáo của Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh và La Chí Viễn đều u ám mặt mày.

Vương Nhất lại cười hờ hững một tiếng, không có trách tội, ngược lại còn khen: “Ông làm rất tốt, nếu nhà họ Hồ nguyện ý thỏa hiệp, vậy không phải là nhà họ Hồ của Thành phố Giang rồi.”

“Cậu Vương, ý của cậu là—”

“Đợi tôi tự mình tới một chuyến.”

Trong mắt Vương Nhất mang theo sự lạnh lẽo: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem, nhà họ Hồ của Thành phố Giang, có tư cách gì để cuồng vọng.”

“Được! Ông chủ lớn!”

Tăng Quốc Vinh, La Chí Viễn và Hồ Hoàng Việt đều vực dậy tinh thần, cùng lúc đáp.

Sau khi La Chí Viễn và Tăng Quốc Vinh rời đi, lại có một người đi vào.

“Anh Vương thật là có nhã hứng.”

Người đến mặc đồ trắng, tay phẩy quạt, rất, là người đàn ông đẹp trai nhưng ẻo lả.

“Anh đến làm gì?”

Vương Nhất không thèm ngẩng đầu, cũng không đứng dậy đón khách, chỉ hờ hững hỏi.

Nhan Dịch Phi mỉm cười: “Đương nhiên có chuyện tới tìm anh Vương, lần trước Bao sư thúc chắc cho anh một tấm thiệp mời, mời anh tham gia đại hội võ đạo nhỉ?”

“Phải thì sao?”

“Chính là ngày hôm nay, tôi là tới đón anh Vương.” Nhan Dịch Phi mỉm cười rồi nói.

Vương Nhất nhìn lịch, thật sự giống với ngày ghi trên tấm thiệp mời.