Chán Đời Sống Lại

Chương 45




Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là "chạy". Nhưng đến cùng cậu lại chậm một bước chân.

Phía trước chắn hai nam tu mặc quần áo theo phong cách dị hợm. Bộ đồ da thú bóng lưỡng gắn chi chít gai nhọn bằng kim loại. Bọn họ còn đeo mặt nạ người khóc người cười trông thật ấu trĩ.

Sau lưng là quái xà hai đầu. Phần thân đồ sộ như cột đình, khắp người phủ vảy to như mái ngói, lại xù xì bám rêu xanh nhớt nhúa. Chưa kể đám rắn con cháu loi nhoi dưới đất.

Vĩnh An trầm mặc, xem ra bốn mặt giáp địch. Bất thình lình, cậu phóng vút lên cao. Xuyên thủng qua tầng mây trắng xóa, Hàn Phong vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Hy vọng sẽ cắt đuôi được bầy rắn gớm giếp. Hai tên còn lại tìm cách xử lý sau.

Nào ngờ, quái vật cùng hai người kia vẫn đuổi theo sát nút. Khốn kiếp! Nó mọc cánh từ bao giờ. Vĩnh An bấm nhanh pháp quyết. Từ hư không hóa ra sợi thừng to gấp đôi quái vật, gai nhọn lởm chởm. Hai bên lao vào cuốn lấy nhau. Rảnh ran đầu này, cậu tiếp tục cầm kiếm lia thẳng vào hai tu sĩ. Tay còn lại phóng hỏa linh lực chuẩn bị bày sát trận.

Chỉ trong nháy mắt, trận chiến giữa yêu thú và tơ hồng đã phân thắng bại. Sợi thừng bị hàm răng quái vật xé nát thành mảnh vụn. Chủ nhân của nó thở hồng hộc, ánh mắt tóe lửa.

Cùng lúc đó, đường kiếm nhanh chóng bị hóa giải. Hỏa linh lực bắn ra cũng bị vô hiệu hóa. Cảm giác bất an bắt đầu chạy dọc sống lưng. Bàn tay run rẩy trong vô thức.

Phải bình tĩnh! Cậu hít một hơi thật sâu. Một lần nữa, tơ vàng chết người như mưa trên trời rơi xuống, lẫn trong đó là những lá phù gây nổ. m thanh đì đùng chát chúa xé rách màng nhĩ. Đội hình địch rối loạn. Đằng kia có một kẽ hở. Cậu lao như điên về hướng đó...

Con rắn quay đầu lại, thấy con mồi cố gắng bỏ trốn. Cái đuôi nhanh như cắt đập rầm một phát, đường lui bịt kín.

Khốn nạn!!! Nhanh xíu nữa thôi là được rồi. Vĩnh An lui lại, ánh mắt lừ lừ nhìn đối thủ.

- Đưa tay chịu trói, tao sẽ cho mày chết nguyên vẹn. - Tên mặt khóc lên tiếng.

Cậu nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía đối thủ. - Mày nói ngu như heo. Giơ tay chịu trói mà vẫn chết thì tao tự bạo cho sướng.

- Má thằng ngu này. - Tên mặt cười đá đít đồng bọn một cái. - Đã bảo để tao nói mà không nghe.

Vĩnh An "hừ" một tiếng. Đám người này hiểu rất rõ điểm mạnh điểm yếu của cậu. Có gì đó kỳ lạ ở đây. Hay là… Cậu nhảy cẫng, hét lên lanh lảnh. - Dạ Ca, anh không ra đây tôi sẽ tự bạo cho xem.

Hai tên mặt khóc mặt cười mếu máo nhìn nhau. Lộ tẩy rồi, ăn sò rồi.

- Ngừng đi. - Một giọng nam trầm tĩnh ra lệnh.

Ra quân rầm rộ cho lắm vào, mới đánh được vài chiêu liền lòi mặt chuột. Nhục còn hơn con cá nục. Hai người, một rắn, cùng bầy con cháu cúi gằm mặt, nép qua một bên.

Lệ Thiên lừng lững bước ra từ hư không. Thần sắc uy nghiêm như vị thần. Ánh mắt giận dữ nhìn con cún nhỏ. Trong tay vứt xuống ba đầu người còn chảy máu tong tong. Đồng thời một luồng linh lực mát lạnh ôn hòa tiến sâu vào đan điền của cậu.

- Giỏi, giờ thử tự bạo tôi xem.

Khóa linh lực mà bảo người ta bạo, đúng là biết cách làm khó. Cậu há miệng định cãi, nhưng nhìn ánh lửa trong mắt ai kia liền nghẹn lời tại chỗ. - Tôi… - Tay chân luống cuống, cố gắng thu hẹp sự tồn tại của mình hết mức có thể. Nhìn dáng vẻ này của anh dũng khí trôi đi mất sạch.

Ma quân lại tiến lên một bước, bóp lấy yết hầu của người đối diện. - Bướng bỉnh, nói không nghe lời.

Anh gia tăng thêm lực. - Lỗ mãng, một thân một mình dám đi cung đường nguy hiểm.

Cánh tay như gọng kìm tiếp tục siết lấy cần cổ cao gầy. - Ngu ngốc, chọn nghỉ ngơi ngay vị trí khan hiếm linh khí. - Lệ thiên tiếp tục phun ra từng lời qua kẽ răng. - Ba cái đầu ma đạo này có nhiệm vụ lấy mạng của cậu. Nếu không có tôi, cậu nghĩ hậu quả thế nào?

- Ch.. ết… - Vĩnh An đỏ mặt tía tai chỉ chỉ vào yết hầu. Bóp cổ rồi còn bắt người ta nói, người đâu mà ăn ở thất đức.

Lệ Thiên thả tay, ai đó rụng bịch xuống nền cát. Song song đó, anh đá ba đầu người về phía quái xà. Yêu thú há miệng đớp lấy, nhai rôm rốp đến rợn người. Biểu cảm của ma quân vẫn tĩnh lặng như nước, ra lệnh cho đàn em. - Ở đây đã xong việc. Rút đi.

- Dạ. - Cả đám đàn em hô to rồi chạy trối chết. Bọn họ vẫn còn muốn sống, những thằng biết nhiều thường hay chết trước.

Còn lại hai người với nhau, Lệ Thiên hỏi cậu thêm lần nữa. - Từ nay sẽ thế nào?

Vĩnh An lồm cồm đứng dậy, phủi cát dính trên người, lì lợm nhìn anh không trả lời.

Ma quân nóng mặt nhìn cái tướng đến chết vẫn không hối cải của cún ngốc. Anh chẳng thèm phí lời vô nghĩa, quay lưng bỏ đi một nước.

Lại đi nữa? Đồ tính đàn bà. Vĩnh An bước nhanh đuổi theo, nắm lấy tay ma quân, miệng gào to, âm thanh xé gió. - Dạ Ca! Anh đứng lại cho tôi. Không rời nửa bước thì không rời nửa bước.

Cậu lại nghĩ gì đó bất chợt cười lên nham hiểm. - Về sau anh đừng có mà hối hận.

Lệ Thiên đang bước nhanh đột nhiên đứng lại. Cả thân hình của cậu lỡ đà ôm chầm lấy tấm lưng chắc nịch của anh từ phía sau. Trong miệng còn lảm nhảm nói dở. - Tại vì gấp đi tìm anh nên tôi mới chọn đường…

Ma quân vừa nghe đến đây, thần sắc liền trở nên nhu hòa. Anh quay người lại, cúi nhìn cún nhỏ, ngữ điệu trầm ấm như mọi lần. - Gấp đi tìm tôi làm gì?

Chịu xuống nước rồi ư? Vĩnh An được thể làm tới, mạnh miệng lên án. - Anh đó, hơi tí là bỏ đi. Mỗi lần như vậy tôi rất khó chịu. Không tìm anh về là không thể yên tâm.

Lệ Thiên tiến lên nửa bước, hai người đứng thật sát vào nhau. Ma quân phủi đi vài hạt cát dính trên tóc của cậu, hỏi rất khẽ, giọng run rẩy khàn khàn.

- Tại sao?

m thanh quá mức dụ dỗ, bao nhiêu tức giận trong lòng Vĩnh An bay biến sạch sẽ, chỉ còn lại chút tủi thân khi bị bỏ lại. Cậu cứ thế nói huỵch toẹt suy nghĩ trong đầu. - Ai mà biết tại sao. Chỉ biết là rất khó chịu. Chắc là do lời thề ép buộc.

Lệ Thiên nhịn cười "ừm" một tiếng lấy lệ. Từ cha sanh mẹ đẻ đến nay, đây là lần đầu anh nghe nói lời thề hồn còn có tác dụng ép người gần nhau. Cún con ngốc nghếch thật thà thế này… sao nỡ lòng nào mà bỏ rơi.

Trời tắt hẳn nắng. Nhiệt độ hạ thấp đột ngột. Vùng đất này không thích hợp để nghỉ ngơi. Anh khoác lấy bờ vai người bên cạnh. - Đi với tôi.

Không lâu sau đó hai người dừng chân bên khúc sông vắng. Lệ Thiên lấy ra một pháp khí quăng xuống dòng nước. Vật đó rung động vài lần rồi phình to hóa thành du thuyền cỡ trung.

Cậu bước lên vài bước, khoanh tay đánh giá. - Đẹp thật đấy! Anh có nhiều đồ chơi ghê. Đi hướng này là theo đường biển, lâu hơn bình thường.

- Gấp về làm gì? - Anh cong cong khóe mắt, mở lời bông đùa. - Không phải tìm thấy tôi rồi sao. - Rồi vươn tay ra. - Lên đây!

Vĩnh An phối hợp đưa tay cho anh nắm. Tựa theo lực kéo của cánh tay đối diện, cậu nhảy phóc lên du thuyền. Vừa tới nơi là ngắm nghía một vòng. Con tàu này từa tựa hình dáng của cá mập. Với chiếc vây cong vút lên cao đến chục mét, đỡ lấy hồ bơi trên không.

- Du thuyền này gọi là Ám Dạ. Màu sơn có khả năng thay đổi và hòa nhập với môi trường xung quanh. - Lệ Thiên giới thiệu sơ lược, đồng thời ngoắc tay ý bảo cậu đi theo mình.

Vĩnh An lót tót đi theo phía sau. Con mắt dán lên bóng lưng thẳng tắp trước mặt. Người này đến dáng đi cũng đẹp mắt. Cậu thử bắt chước một lần xem sao… Thế mà mới đi được vài bước xiêu vẹo liền bỏ cuộc. Cùng một kiểu chân bước thẳng hàng, anh ta thì thanh thoát vững vàng, đổi qua mình thành chông chênh kỳ cục.

Nhìn đây. - Anh cắt ngang trò khỉ của người đồng hành. - Du thuyền này có bốn tầng. Tầng trên cùng là quầy bar và khu vực ẩm thực. Thức uống có sẵn, ăn gì tự nấu ở đây không có phục vụ.

Theo chỉ tay của anh, Vĩnh An nhìn thấy một không gian mở hoàn hảo. Trần thuyền phủ kính toàn bộ. Thực khách sẽ dễ dàng ngắm trời trăng mây nước mà không lo tầm nhìn bị cản trở. Quầy bar với những chiếc ly thủy tinh úp ngược xếp đều tăm tắp, cùng với hàng loạt chai linh rượu lâu năm đắt đỏ. Nhìn hoành tráng thật đấy, nhưng nghe hai chữ "tự nấu" là hứng thú bay sạch.

- Nhịn thôi. - Cậu nhún vai trả lời. Lỡ mà hư hao gì đó tiền đâu mà đền.

- Phía dưới là phòng tu luyện. - Lệ Thiên tiếp tục hướng dẫn. Anh đưa tay để lên bàn điều khiển, lướt lướt vài cái, hệ linh khí bắt đầu thay đổi, cảnh vật cũng thay đổi theo. Hệ thủy thì không gian bao trùm màu xanh dịu mát. Hệ lại hỏa đỏ rực cuốn hút...

- Đầy đủ các loại linh khí luôn? - Vĩnh An thắc mắc.

- Ừ, đầy đủ. - Ma quân vừa trả lời vừa dẫn cậu đi xuống cầu thang gấp khúc.

Đến nơi, anh chỉ tay vào cabin bên phải. - Đây là chỗ cậu ngủ. Tầng dưới cùng là thư viện, có rất nhiều sách trong đó. Nó chìm hẳn xuống dưới lòng biển. Vừa đọc sách vừa ngắm cá cũng thú vị. Chắc cậu sẽ thích. Muốn ngâm nước nóng thì ra hồ bơi trên không hồi nãy. Còn gì thắc mắc nữa không?

- Không. - Vĩnh An trả lời, mắt liếc xéo về cabin của anh, coi ngươi lóe lên vài tia nhìn đen tối.

Ma quân không nói gì thêm quay lưng đi tắm, bỏ lại vị khách tinh nghịch ở đó.

Vĩnh An tự mở cửa phòng, nội thất bên trong được bài trí tiện nghi tạo nên cảm giác ấm áp dễ chịu. Chiếc giường nệm trắng tinh đặt ngay ô cửa sổ tròn tròn. Một bộ sofa cùng màu may hoàn toàn bằng da cao cấp. Vài cuốn sách đặt trên chiếc kệ gỗ. Góc trong cùng là phòng tắm đứng nhỏ gọn. Cậu đi vào trong đấy, vặn vòi hoa sen, bắt đầu kỳ cọ thân thể bám đầy bụi bẩn. Vừa tắm cậu vừa ngân nga mấy bài hát quen thuộc lẫn trong tiếng nước chảy rào rào. Tâm trạng thoải mái vô cùng.

Vài phút sau, Vĩnh An ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến khu vực tu luyện, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, linh khí ba hệ mộc hỏa kim từ từ tràn vào đan điền.