Đường Thanh Ý cùng anh nhìn nhau một lát, sau cũng nghiêm túc gật đầu: “Em cũng đặc biệt thích cây long não.”
“Anh biết.”
“Hả?”
Phó Hoài Ngôn cười một cái, hỏi ngược lại: “Nó có phải là do em trồng không?”
“Phải a.” Đường Thanh Ý gật đầu
“Anh lúc trước cũng đã từng lén ở trong trường trồng một cái cây, sau đó….” Anh rũ mắt xuống, khẽ lắc đầu: “Sau khi tốt nghiệp cũng không nó như thế nào rồi.”
Đường Thanh Ý đột nhiên hỏi: “Anh là bởi vì em nên mới trồng nó sao?”
Phó Hoài Ngôn ngẩn người, trả lời: “Phải, anh đã từng ở trong thư hứa với em.”
“Giấc mơ của em rất mơ hồ, trong mộng ở sau sân vườn cũng có một cái cây long não, không biết tại sao em rất thích ngắm nhìn nó.”
Đường Thanh Ý nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, cong cong môi: “Bây giờ thì em đã biết rồi.”
Từ đầu đến cuối đều là vì Phó Hoài Ngôn, vì người mà cô yêu.
“Thanh Ý.” Anh đi đến phía trước một bước, đến gần cô: “Anh…”
Phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Thanh Ý!”
Hai người đều quay đầu nhìn sang, Đường Tiêu Cảnh đứng ở trước sân, dùng ánh mắt dò xét nhìn Phó Hoài Ngôn
“Anh!” Đường Thanh Ý chạy lại ôm eo anh, cười nói: “Anh, anh lại gầy rồi.”
Đường Tiêu Cảnh dùng ngón tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô, ánh mắt sủng nịnh, thanh âm ôn nhu: “Gần đây em thế nào?”
“Rất tốt nha, cửa hàng bánh ngọt của em hot rồi, kiếm được rất nhiều tiền.” Đường Thanh Ý ngẩng đầu hỏi: “Anh, anh trở lại khi nào vậy? Đã đi gặp A Tự chưa?”
“Vừa mới về, chưa có gặp.” Đường Tiêu Cảnh lướt qua nàng, tầm mắt rơi xuống người Phó Hoài Ngôn đứng phía sau, thấp giọng nói: “Là bạn của em sao? Không giới thiệu một chút với anh sao?”
Đường Thanh Ý cũng buông tay ra, quay đầu nhìn Phó Hoài Ngôn, sắc mặt bình tĩnh chủ động lên tiếng giới thiệu: “Xin chào, tôi là Phó Hoài Ngôn.”
Đường Tiêu Cảnh không có trả lời, ánh mắt dò xét, ẩn ẩn có chút bất mãn.
“Anh.” Đường Thanh Ý nhỏ giọng gọi, kéo nhẹ vạt áo anh, lúc này anh mới hơi gật đầu, mở miệng nói: “Đường Tiêu Cảnh.”
Đường Tiêu Cảnh lại nói: “Là anh Phó đưa em gái tôi về nhà sao? Cảm ơn.”
Mặt ngoài là cảm ơn nhưng thật ra ý tứ chính là bây giờ anh có thể đi rồi.
Phó Hoài Ngôn nghĩ đến hình ảnh Đường Duy Thư tạo cơ hội ở kiếp trước, lại nhìn hình ảnh trước mắt người anh sợ mình đụng chạm em gái này, thật sự rất thú vị.
Anh nhếch khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng, ngữ khí vô cùng thân mật: “Thanh Ý, ngày mai tan làm anh lại đến đón em.”
Đường Thanh Ý ngẩn người, lắc đầu nói: “Không cần. Anh nghỉ ngơi thật tốt, có thể ở trong cửa hàng đợi em.”
“Được, vậy ngày mai lại gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Đường Tiêu Cảnh nhíu mày bất mãn, cái gì mà đến đón em? Cái gì mà ngày mai gặp? Sao anh ta dám ở trước mặt anh mà nói những lời này, trong mắt anh ta có còn người anh ruột này không?
Anh! Ruột!
Anh trừng mắt nhìn “sói con”, nắm lấy cánh tay “tiểu bạch thỏ”, xoay người đi vào trong sân: “Mới không về nhà một thời gian, em đã bị người ta bắt đi.”
Đường Thanh Ý nghe thấy những lời này, lại nhớ đến hai người bọn họ ở kiếp trước mới nhận ra là Phó Hoài Ngôn vừa cố tình làm như vậy, không ngờ anh lại làm ra được những hành động trẻ con như vậy, cô không khỏi bật cười.
Cô cười quay đầu lại, nháy nháy mắt với anh.
Phó Hoài Ngôn nhếch khóe môi cười.
Đường Tiêu Cảnh chú ý đến động tác nhỏ của hai người, bực bội, lại nắm lấy cánh tay em gái mình gia tăng bước chân.
Chờ đến sau khi vào nhà, anh ra hiệu bảo Đường Thanh Ý ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay ngồi đối diện với cô, vẻ mặt vô tình nói: “Thành thật thì được khoan hồng.”
Đường Thanh Ý nhìn vào “đại nhân” trước mắt trả lời: “Anh, anh và anh ấy giống nhau, đều là phi công, công việc ổn định.”
“A”
“Lương cũng rất cao”
“A”
“Anh ấy cũng rất đẹp trai.”
“A”
“Anh có cảm giác quen thuộc khi đối mặt với anh ấy không?”
Đường Tiêu Cảnh tức giận: “Không có.”
Những lời này thật là vớ vẩn. Làm phi công thì như thế nào, anh không phải cũng thế sao, tiền lương cao thì làm gì, nhà bọn họ cũng không thiếu tiền, lớn lên đẹp trai thì làm được gì, đẹp hơn nữa thì cũng không ăn được.
Đường Tiêu Cảnh gắt gao hỏi: “Tính cách thì thế nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Hoàn cảnh gia đình trong sạch không? Hai đứa làm sao mà quen nhau?”
“Tính cách rất tốt a.” Đường Thanh Ý cười tủm tỉm nói: “Đây chính là người mà A Tự giúp em điều tra, tình hình cụ thể phải hỏi chị ấy.”
Đường Tiêu Cảnh không thể nào ngờ được, hóa ra lại là vợ nhà mình!
“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Phát triển đến mức độ nào rồi.”
“Nửa tháng, chỉ mới tiếp xúc.”
Đường Tiêu Cảnh sốt sắng nói: “Mới nửa tháng thì nhìn ra cái gì? Cho dù có thích anh ta cũng không được đồng ý nhanh như vậy, có biết không?”
Đường Thanh Ý cười cười: “Anh, em biết lòng mình như nào.”
Em gái anh từ trước đến nay vẫn luôn là người tỉnh táo, cũng không phải là người kích động, hấp tấp, lại thấy cô đồng ý, Đường Tiêu Cảnh cũng yên tâm gật đầu: “Mau đi ngủ đi.”
Đường Thanh Ý đứng dậy đi về phía cầu thang, đột nhiên quay lại hỏi: “Anh, anh vì sao lại chọn làm không quân?”
Đường Tiêu Cảnh không cần nghĩ trả lời: “Bảo vệ quốc gia, bảo hộ nhân dân, đâu cần lý do gì!”
“Em đừng có suy nghĩ lung tung.” Anh thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”
Đường Thanh Ý nghe vậy cười: “Anh, anh và anh ấy nhất định sẽ là bạn tốt.”
Nói xong liền đi lên lầu.
Đường Tiêu Cảnh nhìn bóng dáng cô, lắc đầu: “Giống như em thì tốt cái quỷ gì chứ.”
Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Thanh Ý đi đến cửa hàng sườn xám, nhân viên bán hàng kích động gọi cô: “Bà chủ, bà chủ, em vừa chụp được bóng lưng của người đó.”
“Chỉ vì một tấm lưng mà kích động đến như vậy sao?” Đường Thanh Ý không có mấy hào hứng nói
“Anh ấy hôm nay lại đến cửa hàng chúng ta, anh ấy rất đẹp trai, đứng trước mặt chụp lén thì xấu hổ lắm nên em chỉ chụp được bóng lưng thôi.”
“Anh ta hôm nay đến cửa hàng của chúng ta? Xem sườn xám sao?” Đường Thanh Ý lúc này mới có hứng thú.
“Đúng vậy a, anh ấy rất nghiêm túc nhìn một vòng, cái gì cũng đều không nói, sau đó đi bên đối diện.”
Qủa thật là một nam nhân kỳ quái.
“Cho chị xem ảnh đi.” Đường Thanh Ý nghiên người qua, khi nhìn đến người trên màn hình, nháy mắt ngẩn người.
Nhân viên thấy vậy liền gọi: “Bà chủ, bà chủ….”
“Hả.”
“Chị bị làm sao vậy?” Nhân viên cũng nhìn vào màn hình, đó chỉ là cái bóng lưng mà thôi, không đến mức bị mê hoặc rồi đó chứ.
Đường Thanh Ý lắc đầu: “Không có gì.”
Cô cầm di động ra khỏi cửa hàng, gọi điện thoại cho Dương Tự: “Ây.”
“Ây, Thanh Ý.”
Thanh âm của Đường Thanh Ý có chút gấp gáp: “Dương Tự, lần đầu tiên chị nhìn thấy Phó Hoài Ngôn, chị đã nói gì vậy?”
“A, em là hỏi lần đó chị giúp em hẹn anh ta ra gặp mặt ấy hả?”
“Đúng ạ.”
“Chị nói chị có một người bạn muốn gặp anh ấy, là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt to, mặt trái xoan, dáng người cao ráo một mét sáu tám, tốt nghiệp khoa thiết kế của Đại học Văn Lâm…..”
“Dừng.” Đường Thanh Ý ngắt lời cô: “Em muốn hỏi không phải những cái đó. Em muốn hỏi chị có nói tên của em cho anh ấy không?”
Dương Tự nghiêm túc nhớ lại một lần, sau đó lắc đầu: “Không có, chị chưa kịp nói.”
“Họ thì sao.”
“Tên của em chị không nói thì đương nhiên họ cũng chưa kịp nói rồi.”
“Em biết rồi.” Đường Thanh Ý nhẹ nhàng thở phào, nói ngược lại: “Anh của em hôm qua đã về nhà rồi.”
Dương Tự ngữ khí lén lút nhỏ giọng: “Anh ấy đang ở cạnh chị.”
“A, vậy thì em cúp máy trước.”
Đường Thanh Ý cúp điện thoại, lần nữa quay vào cửa hàng sườn xám.
Cô an tĩnh ngồi trên ghế sofa, cho đến khi điện thoại rung lên, là tin nhắn của Phó Hoài Ngôn: “Anh đang ở trong cửa hàng.”
Đường Thanh Ý đánh chữ trả lời: “Xin lỗi, hôm nay em có công việc cần làm.”
Phó Hoài Ngôn: “Là việc ở cửa hàng sườn xám sao?”
Đường Thanh Ý: “Đúng vậy.”
Phó Hoài Ngôn: “Nếu như có chỗ nào cần giúp đỡ, em cứ nói với anh.”
Đường Thanh Ý: “Em biết rồi.”
Nói chuyện xong, Đường Thanh Ý chuyển ghế ngồi đến trước cửa, nhắm mắt chờ đợi.
Không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cô đứng dậy mở cửa ra ngoài, nhìn người đàn ông ở cửa phòng đối diện, nhẹ giọng gọi: “Phó Hoài Ngôn.”
Bóng lưng đó là anh, Y0702 cũng là anh.
Anh đã tìm thấy cô từ rất sớm rồi.