Chạm Tới Mây Trời - Mộ Tây Viễn Đạo

Chương 5




Đường Thanh Ý qua lời của Phó Hoài Ngôn cũng đoán ra được phần nào, có lẽ cô ở trong mộng là trước khi học y khoa là một tiểu thư danh giá, bắt buộc phải tinh tường cầm kỳ thi họa.

Hai từ “danh viện” hiện tại đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, chữ này vốn để chỉ mỹ nữ, chỉ người phụ nữ xinh đẹp, trong thời đại dân quốc được xưng danh viện ngoại trừ xuất thân, còn có sở trường riêng, làm những việc cống hiến đối với thời đại.

Đường Thanh Ý cũng không có cảm thấy danh viện là không tốt, ngược lại rất tôn trọng, ngưỡng mộ họ nhưng cô lại không thích bị trói buộc như vậy.

Nghĩ đến kiếp trước có một khoảng thời gian là không được sống là chính mình, sau đó học y khoa chắc là cũng có nguyên nhân, ….. hoặc là anh cũng là một phần nguyên nhân.

Đường Thanh Ý lại một lần nữa nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt Phó Hoài Ngôn vẫn còn ẩn chứa ý cười chưa tan, lại có chút may mắn.

Cô nhớ đến câu “Chúng ta đã từng yêu nhau” trầm thấp mà rõ ràng kia, gương mặt không tự chủ được mà nóng lên, không được tự nhiên ho khan hai tiếng, mở miệng nói: “Em hiểu rồi. Hôm nay cảm ơn anh.”

Phó Hoài Ngôn không có như người thường khách sáo nói một câu “Không khách khí”, cong môi hỏi: “Đường tiểu thư cảm ơn anh vì cái gì đây?”

“Cảm ơn anh vì đã giúp em giải đáp thắc mắc, còn có….” Đường Thanh Ý cúi đầu chỉ vào cái túi: “Anh đã tặng em chiếc váy này.”

“Nếu muốn cảm ơn, chi bằng lần sau gặp mặt em mặc nó đi.” Anh tự nhiên mà tiếp nhận lời nói, giọng nói chậm rãi, không chút khinh thưởng hay mạo muội.

Quảng cáo



Đường Thanh Ý chó chút ngoài ý muốn: “Lần sau?”

Phó Hoài Ngôn đưa đôi mắt trong veo mà ôn nhu không chớp nhìn cô: “Không có lần sau sao?”

Thanh âm phát ra thực nhẹ, dường như còn mang có chút oan ức và đáng thương, Đường Thanh Ý nói không ra lời cự tuyệt, mà căn bản cô cũng không có ý định cự tuyệt.

“Có.” Cô cười: “Chỉ cần anh có thời gian, em thì bất cứ lúc nào cũng đều có thể.”

Anh nghe xong liền bật cười: “Vấn đề của em hoàn toàn kết thúc rồi?”

Giấc mơ tan vỡ đã được chắp nối thành câu chuyện hoàn chỉnh, nhưng cô cũng chưa biết câu chuyện kết thúc như thế nào.

Đường Thanh Ý cười nói: “Không bằng để lần sau nói tiếp đi.”


Phó Hoài Ngôn sững sờ, sau đó gật đầu: “Được.”

Anh nói: “Thanh Ý, chúng ta một lời đã định.”


—

Đêm nay Đường Thanh Ý có giấc ngủ ngon.

Hôm sau, đến cửa hàng đều có thể nhìn thấy tâm trạng không tồi, nhân viên nhìn thấy cô, nhanh chóng nói với cô tin tức mới nhất: “Cô cô mau lại đây, người kia ngày hôm qua đã ở lại đây ngủ qua đêm.”

Người kia chính là đang nói tới “Y0702”, nhân viên cửa hàng thỉnh thoảng cũng sẽ giúp cô xử lý một vài đơn hàng, anh ta là khách hàng quen thuộc, hành vi lại kỳ quái, thật khó mà không chú ý được.

Người mà từ trước đến nay chưa bao giờ ngủ lại qua đêm nay đột nhiên lại ở lại, quả thật làm cho người khác tò mò.

Đường Thanh Ý hỏi lại nhân viên: “Em có nhìn thấy diện mạo anh ta không?”

Nhân viên lắc đầu: “Không có.”

Bởi vì tò mò, cô lúc trước mới cố tình chú ý đến động tĩnh bên đó, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng của nam nhân.

“Nhưng mà em không có nhìn thấy anh ta mang theo máy quay phim.” Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói.

Vậy cô đoán anh ta là nhiếp ảnh gia có thể là sai rồi, có thể là họa sĩ, tác giả gì đó, chỉ là muốn tìm một nơi an tĩnh để sáng tác.

“Kệ anh ta đi, chỉ cần kiếm tiền là được.” Đường Thanh Ý cười nói.

Nhân viên cửa hàng gật đầu đồng ý.

Sự tò mò của hai người vừa tắt, thì lại có một đơn hàng mới đến, vẫn là “Y0702”  và anh ta đã đặt hàng trong mười ngày tới.

Quảng cáo



Đường Thanh Ý cũng muốn nhìn xem rốt cuộc anh ta là người như thế nào: “Lần sau gặp lại anh ta, em chụp lấy một tấm ảnh.”

“Được a.”

Cũng vì đã được cho phép, nửa tháng này Đường Thanh Ý sẽ thường xuyên gặp mặt Phó Hoài Ngôn ở cửa hàng bánh ngọt.

Thời gian anh tới không cố định, chủ yếu là buổi chiều, nhưng cũng có khi là buổi tối, cũng có khi là bay ca đêm xong liền trực tiếp đi qua.

Giám đốc đã quen thuộc với Phó Hoài Ngôn, mỗi khi anh đến sẽ dẫn anh đến ngồi ở  một góc trống nào đó, sau đó sẽ thông báo với Đường Thanh Ý, lần nào cô cũng từ cửa tiệm sườn xám tới đây.

Vì vậy, khi hai người gặp nhau, cô đề nghị: “Anh có muốn đến xem cửa hàng của em không?”

“Để hôm khác đi.” Tầm mắt Phó Hoài Ngôn rơi vào trên bộ quần áo cô đang mặc.

Ngày hôm qua anh đã nói trước hôm nay sẽ đến, cho nên Đường Thanh Ý cố ý mặc chiếc đầm màu lam hôm trước. Cổ vuông nhỏ nhắn, tay áo lồng đèn và phần eo hơi siết lại, thiết kế mang hơi hướng cổ điển, retro, mặc trên người cô càng thêm phần thanh thuần, dịu dàng.

“Em mặc màu làm thật đẹp.” Phó Hoài Ngôn khẽ cười nói: “Có muốn cùng anh đi xem phim không?”

“Được.”

Đường Thanh Ý không muốn xem những bộ phim hot hiện nay, nên cô đã đến rạp chiếu phim tư nhân ở gần cửa hàng bánh ngọt, chọn một bộ phim về phi công của Trung Hoa dân quốc.

Vốn dĩ cô muốn xem một bộ phim liên quan đến câu chuyện của bọn họ, nhưng đến lúc ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ hẹp của rạp chiếu phim tư nhân, cô lại nhớ đến những cảnh phim ái muội, trái tim không khỏi đập nhanh liên hồi.

“Có lạnh không?” Anh hỏi.

Đường Thanh Ý sửng sốt, lắc đầu

Phó Hoài Ngôn trải ra cái chăn đắp lên người cô, hơi thở nóng ấm đột nhiên lại gần.

“Đừng để bị cảm.” Anh thấp giọng nói, rất nhanh liền ngồi lại vị trí của mình, động tác không có bất cứ điểm mạo phạm nào.

Đường Thanh Ý vô thức đáp: “Anh cũng vậy.”

Sau đó kéo một nửa cái chăn nhỏ qua chỗ anh, vừa vươn ra tay đột nhiên lúng túng cứng đờ.

Đây không phải là bọn họ đắp cùng một chiếc chăn sao?

“Anh không sao.” Phó Hoài Ngôn mỉm cười, kéo chăn lên cho cô.

Đường Thanh Ý nhẹ nhàng thở ra, chạm vào gò má nóng bỏng của mình, may mắn là xung quanh tối nên anh không nhìn thấy, nhanh chóng tập trung vào màn hình.

Nội dung phim không tệ, cô nhanh chóng bị cuốn hút, hai người lại yên tĩnh xem phim.

Sau khi kết thúc, hai người lại cùng nhau đi về hướng của cửa hàng bánh ngọt, Đường Thanh Ý vừa đi lại nghĩ đến tình tiết trong bộ phim vừa rồi, muốn hỏi anh tại sao lại muốn chọn làm phi công.

Đó là khoảng thời gian loạn lạc, có lẽ cô không nên hỏi nó.

“Anh vì sao lại trở thành phi công hàng không dân dụng?” Cô thay đổi câu hỏi

Dù đều là phi công nhưng nếu nói về mối quan hệ bình đẳng thì vẫn nên chọn lực lượng không quân giống như anh trai cô.

“Kiếp trước canh giữ núi sông, kiếp này bảo vệ nhân dân.” Anh cười: “Có như vậy mới không thẹn với lòng.”


Đường Thanh Ý im lặng một lúc, nhẹ gật đầu.

Đến trước cửa cửa hàng bánh ngọt, Phó Hoài Ngôn nói: “Anh đưa em về nhà.”


“Không cần, em lái xe đến đây.”

“Vậy để anh chở em.”


“…”

Phó Hoài Ngôn ngồi vaò ghế lái của chiếc xe màu trắng, cầm chìa khóa, mở điều hòa, nhấn ga lùi xe.

Đường Thanh Ý thắt dây an toàn, có chút khó hiểu: “Không thể nào mà trong mơ anh cũng lái qua nó rồi chứ?”

Cô lắc đầu, nhẹ giọng tự nhủ: “Chẳng lẽ máy bay và ô tô là cùng một kiểu, anh thiên phú dị bẩm, nên vừa đi liền có thể điều khiển?”

Phó Hoài Ngôn nghiêng người nhìn cô, một tiếng cười trầm thấp vang lên trong khoang xe, rơi vào tai cô, Đường Thanh Ý đột nhiên tỉnh táo lại, có chút xấu hổ.

Quả thật là điên rồi, nói hươu nói vượn gi đâu.

“Xe của  anh là L7, cũng giống như xe của em” Anh khẽ giải thích một câu, trầm ngâm vài giây lại lần nữa hỏi cô, trong thanh âm mang theo chút tiếng cười: “Em lái xe không thành thạo sao?”


“Năm ngoái em mới lấy bằng. Ngày thường chỉ dùng để lái xe đi đến cửa hàng bánh ngọt hoặc trung tâm thành phố, cũng không quá khó khăn.”

“Như vậy đã là tốt rồi, anh thật ra là có nhiều kinh nghiệm hơn em, em luyện tập một thời gian cũng sẽ tốt hơn anh.” Phó Hoài Ngôn nhẹ giọng, an ủi, khích lệ.

Từ ngày hôm qua cho đến nay, anh đều là một bộ dạng ôn nhu, dịu dàng, tao nhã làm cho người thêm hảo cảm.

Đường Thanh Ý không khỏi cong lên khóe môi.

Phó Hoài Ngôn điều khiển xe chạy trên đường, hỏi địa chỉ, cô báo một cái địa điểm, anh khẽ gật đầu, cùng không nói gì.

“Có phải trong giấc mơ em cũng ở đây không?” Cô đột nhiên có chút tò mò.

Anh cười và nói: “Không”

Đường Thanh Ý lại hỏi vài địa điểm trong mơ, cô học ở trường nữ sinh nào, đi đâu du học,… anh đều kiên nhẫn trả lời hết  

Khi xe chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Phó Hoài Ngôn đang nói về Đường Duy Thư ở trong giấc mơ của mình. Tài năng, xinh đẹp, hóm hỉnh, hài hước, anh du học ở nước ngoài, làm việc trong quân đội, đính hôn cùng tiểu thư Dương gia, sau đó từ bỏ mọi thứ, không do dự chọn làm phi công.

“Cùng tiểu thư Dương gia đính hôn?” Đường Thanh Ý vội vàng hỏi lại “Cô ấy tên là gì?”


“Dương Vạn Ninh”

Đường Thanh Ý có chút thất vọng khi nghe đến cái tên xa lạ, nhưng lại nghĩ đến bây giờ anh cô không phải Đường Duy Thư liền yên tâm trở lại.

Phó Hoài Ngôn nói tiếp: “Cô ấy và em là bạn tốt, được gọi là Dương Tứ tiểu thư, nghe anh em nói, sau lại được kết hôn với một gia đình cũng không tệ.”

Dương Tứ tiểu thư, gả tới một gia đình không tệ,…Không có gì lạ.

Thì ra là số mệnh do trời định, Đường Thanh Ý nghiêng người nhìn anh, mỉm cười.

Trời đã khuya, Phó Hoài Ngôn đưa cô đến tận cổng.

Đường Thanh Ý đang định tạm biệt thì quay đầu lại phát hiện ra anh đang chăm chú nhìn cây long não trong sân.

Hình ảnh trong mơ lại hiện lên trong đầu cô: “Anh có thích cây long não không?”

Phó Hoài Ngôn nhìn sang, cô cười nói: “Đây là câu hỏi lần trước anh chưa có trả lời.”

Anh gật đầu: “Thích.”

Đường Thanh Ý hỏi lại: “Anh thích là trong mơ thích hay là hiện tại thích.”


“Cả hai đều thích.” Anh trả lời.