Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 1: Chạm đuôi




Mồng 3 tết, Lý Dương Kiêu lái chiếc Xiali của ba, gian nan di chuyển giữa dòng xe cộ đông đúc. Ngồi ở vị trí phó lái là Tống Sưởng - người bạn cùng bàn thời trung học đồng thời cũng là đối tượng thầm mến của Lý Dương Kiêu. Tống Sưởng đưa chiếc nhẫn kim cương lên híp mắt ngắm nghía, một lúc lâu sau lên tiếng bình luận: "Kim cương dường như không còn sáng như lúc ở trong cửa hàng". "Trong cửa hàng ánh sáng tốt" Lý Dương Kiêu liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương, " khá đẹp mà, 50.000 nhân dân tệ. Chị dâu là người biết nhìn hàng đấy."

Tống Sưởng thật cẩn thận cất nhẫn vào hộp, ngón tay vuốt ve lớp nhung đỏ thẫm ở mặt trên hộp, có chút ngượng ngùng mà cười nói: " được rồi....vẫn là có chút căng thẳng."

Lý Dương Kiêu cũng mỉm cười, vừa định tiếp lời thì di động của Tống Sưởng vang lên. Tống Sưởng bắt máy, nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia: "anh ở cùng với Dương Kiêu...ừm, anh có uống chút rượu...không nhiều lắm, gặp được huynh đệ nên cao hứng...Ah? Em bị đứt tay? đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại không cẩn thận như vậy... còn đau lắm không?"

Lý Dương Kiêu đưa mắt nhìn đuôi xe phía trước, nhíu nhíu mày. Cậu có chút muốn mở radio trong xe lên, nhưng lại sợ lộ ra sự mất kiên nhẫn, đành nhịn xuống.

Trong xe mơ hồ có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, là từ bên Tống Sưởng truyền tới.

Hai người đã một năm rưỡi không gặp, thời điểm gặp nhau cùng ăn trưa, Tống Sưởng mang đến một chai vang đỏ. Lý Dương Kiêu tự lái xe đến, tửu lượng lại không quá tốt, uống nhiều quá trên người sẽ nổi đầy mẩn đỏ, nên ngồi một bên nhìn Tống Sưởng uống. Tống Sưởng uống đến gò má phiếm hồng, đối với Lý Dương Kiêu - người luôn hết lòng hết dạ với hắn, tung ra tin tức gây chấn động, rằng hắn tính toán cầu hôn bạn gái hắn-Thái San. Nụ cười trên môi Lý Dương Kiêu không giữ nổi nữa, ước chừng sững sờ 2 giây. Nhưng cậu kìm nén chua xót trong lòng, không chỉ hào phóng gửi lời chúc phúc ngay tại chỗ mà sau bữa ãn còn nhiệt tình cùng Tống Sưởng đến cửa hàng trang sức chọn nhẫn kim cương để cầu hôn.

Thời điểm Lý Dương Kiêu chọn chiếc nhẫn kim cương, tâm tư cậu không đơn thuần như vậy. Cậu đặc biệt chọn một chiếc đắt tiền - 50.000 nhân dân tệ, vốn đã rất đắt đối với Lý Dương Kiêu, người đang mang nhiều món nợ. Cậu không thể lí giải vì điều gì mà có tâm tư như vậy, có lẽ là muốn nhìn thấy trên mặt Tống Sưởng toát ra một chút biểu tình quẫn bách, mượn cớ này làm giảm đi hình ảnh hào hoa của Tống Sưởng trong tâm trí mình; có lẽ là muốn thấy Tống Sưởng thể hiện sự miễn cưỡng dù chỉ một chút, để chứng minh rằng Tống Sưởng không yêu bạn gái nhiều như vậy.

Nhưng Tống Sưởng một cái chớp mắt cũng không có, lưu loát mà quẹt thẻ. "Chọn cái này đi, Dương Kiêu, mắt nhìn của cậu từ trước đến nay luôn tốt hơn tôi, tôi tin tưởng cậu." Tống Sưởng nói rồi quẹt thẻ.

Thái độ và hành động này của Tống Sưởng khiến tâm tư của Lý Dương Kiêu trở nên vô nghĩa.

"Anh đã chuẩn bị cho em một điều bất ngờ...Ðúng vậy, em nhất định sẽ không đoán được, không... không, vẫn là không đúng, thực ngốc, đừng đoán nữa". Cuộc điện thoại của Tống Sưởng vẫn không dứt.

Lý Dương Kiêu càng lúc càng sốt ruột, thầm nghĩ con người khi yêu vào đều trở nên có điểm ngu ngốc, Tống Sưởng, người trước đây hào hoa phong nhã như vậy sao lại có thể nói được giọng điệu như vậy khi yêu đương? Nhưng Tống Sưởng nên như thế nào trong tình yêu, chính bản thân cậu cũng không thể nói được.

Đuôi xe phía trước rốt cục cũng di chuyển một đoạn, Lý Dương Kiêu nhẹ nhàng nhấn ga, Xiali thong thả di chuyển, nhưng chạy chưa được 10m liền bị Lý Dương Kiêu phanh lại. Giây tiếp theo, "rầm" một tiếng thật lớn, chiếc xe rung lắc dữ dội.

Tống Sưởng ở bên cạnh tay vẫn cầm điện thoại, hốt hoảng liếc nhìn Lý Dương Kiêu: "cái gì, cái gì phát nổ?"

Lý Dương Kiêu nhanh chóng đoán được chuyện gì xảy ra, nhìn lại nói:" mẹ kiếp, chạm đuôi xe rồi".

Tống Sưởng phỏng chừng men say dâng lên, vẻ mặt ngây ngốc, ngẩn người mãi mới phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra. Di động truyền đến giọng nói yếu ớt, Tống Sưởng quay mặt vào điện thoại nói: "không sao đâu, thật sự không sao, là va chạm đuôi xe, người không có việc gì."

Sự tình phát sinh đột ngột, Lý Dương Kiêu trì hoãn mấy giây, mới cảm giác trong lòng có điểm không thoải mái, phỏng chừng là vừa mới bị tiếng vang lớn dọa. Lý Dương Kiêu bình ổn lại cảm xúc, phẫn nộ lập tức trào lên, lại nhìn thấy Tống Sưởng bên cạnh đối với đầu kia điện thoại nhắc mãi: "không sao, không sao đâu, bảo bảo..". Nhất thời giận không có chỗ phát tiết, khí thế hung hăng đẩy cửa xe ra, bước nhanh về phía chiếc xe đằng sau, trong miệng mắng: "mẹ, như thế nào lái xe, không có mắt sao? Ông đây..." nói được một nửa, chủ chiếc xe phía sau cũng bước xuống.

Ðó là một người đàn ông để tóc húi cua, vai rộng chân dài, ít nhất cao 1m85. Khuôn mặt sắc nét, đặc biệt là lông mày và đôi mắt. Anh khẽ nhíu mày, giống như Lý Dương Kiêu, trên mặt anh ta cũng mang vẻ sốt ruột. Cùng lúc đó, Lý Dương Kiêu cũng thấy rõ được hết chiếc xe kia - đó là chiếc Cayenne màu đen. Lập tức khí thế tức giận xẹp xuống phân nửa, tựa như khí lực không đủ mà nói nốt mấy từ: "cản xe đều đã bị đụng gãy."

Tuy nhiên, rất mau Lý Dương Kiêu nhận ra rằng mình mới là người chiếm thế thượng phong. Trước mắt, người đàn ông kia nhìn qua không dễ chọc, nhưng bản thân cậu đang mang lửa giận không có chỗ phát tiết, vì thế cậu dự định bằng bất cứ giá nào phải đem chủ nhân chiếc Cayenne mắng một trận, trút giận một chút. Xiali đều bị đâm thành cái dạng này rồi, cậu cũng không muốn lúc đòi lí lẽ còn phải ra vẻ đáng thương.

Lý Dương Kiêu vừa mới mở miệng, một chữ cũng chưa kịp nói, Trì Minh Nghiêu - cũng chính là chủ chiếc xe Cayenne kia đã mở miệng trước, trong giọng nói có chút tức giận: "là chiếc xe phía sau kia đụng vào tôi."

"Sao?" Lý Dương Kiêu sững sờ giây lát. Trì Minh Nghiêu cũng không phản ứng lại cậu, đi ra phía sau xe để xem xét.

Lý Dương Kiêu liếc nhìn chiếc Cayenne, lúc này mới ý thức được đây là một vụ tai nạn đâm xe liên hoàn-ba chiếc xe đâm vào nhau, chiếc Cayenne bị kẹp ở giữa. Lý Dương Kiêu bước tới, thấy rõ đầu sỏ gây tội là chiếc Honda. Chủ nhân chiếc Honda lúc này cũng bước xuống với vẻ mặt như đưa đám- trông còn khá trẻ, có vẻ là học sinh trung học. Hai thanh niên đi theo sau cũng mang vẻ mặt hoảng loạn, không biết phải làm sao mà nhìn đuôi chiếc xe Cayenne kia.

Là xe bị kẹp ở giữa trong vụ va chạm nhưng Cayenne bị va đập không quá nặng, cản xe chỉ bị lõm nhẹ, sơn bị cọ ra một mảng nhỏ. So với chiếc Xiali bé nhỏ của Lý Dương Kiêu thì Cayenne chỉ tính là bị thương nhẹ. Nhưng so giá trị ở đây, ngay cả một vết xước nhỏ ước tính cũng giá trị hơn chục chiếc Xiali.

Trì Minh Nghiêu cúi xuống, nhìn chằm chằm vào chỗ bị lõm trong vài giây, sau đó đứng thẳng dậy, sờ soạng một điếu thuốc, từ từ châm lửa, thở ra khói thuốc. Tiếp đó mới tới hỏi mấy cậu nam sinh: "Sao lại thế này?"

"Anh trai à, em thật không phải cố ý..." cậu bé điều khiển xe như sắp khóc,"bọn em còn chưa trải sự đời, nhìn thấy phía trước là Cayenne liền đùa nhau một chút, không cẩn thận liền đụng vào xe rồi...xin lỗi anh trai... bọn em đều còn là học sinh..."

"Hiểu rồi", Trì Minh Nghiêu rõ ràng là không muốn nghe đối phương lải nhải nữa, vì thế đánh gãy lời đối phương, "khóc với tôi bây giờ cũng vô dụng, xe này là của bạn tôi, tôi gọi điện cho cậu ấy trước đã."

Trì Minh Nghiêu bước hai bước tới ven đường, lấy di động ra bấm số. Người thiếu niên điều khiển xe Honda quay mặt đi chỗ khác, mu bàn tay ở trên mặt lau hai cái, hiển nhiên là khóc nhè rồi.

Lý Dương Kiêu ban đầu muốn đem một bụng lửa giận của mình trút lên mấy cậu này, nhưng nhìn thiếu niên quay mặt rơi lệ, khóc đến mức làm người nhìn có chút không đành lòng, thiếu niên lớn lên cũng khá xinh đẹp. Thân là một người nhan khống, Lý Dương Kiêu lặng lẽ đem lửa giận áp xuống, đi tới vỗ hai cái lên vai người thiếu niên, an ủi: "aizz, người không xảy ra chuyện gì là tốt rồi..."

"Thà rằng đâm chết em luôn đi", thiếu niên quay mặt đi, không nhìn Lý Dương Kiêu, thanh âm đáp lại mang theo tiếng nức nở: "em biết tìm đâu ra nhiều tiền như vậy để đền cho anh ta..."

Lý Dương Kiêu vốn dĩ đầy lửa giận trong lòng, bởi vì những lời nói của thiếu niên mà thở dài, đi tới đuôi xe của chính mình, ngồi xổm xuống xem chỗ bị lõm, sau đó nắm lấy nắp sau đóng mở vài lần.

Tống Sưởng lúc này cũng bước xuống xe, tay vẫn cầm ðiện thoại, có vẻ đã dỗ bạn gái yên lòng rồi. Hắn bước tới bên Lý Dương Kiêu, hỏi han tình huống, an ủi: "người không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, xe còn có bảo hiểm..."

Ðang nói chuyện, hắn ngẩng đầu thấy chiếc Cayenne, thốt lên: "mẹ nó, Dương Kiêu, đâm vào xe cậu không phải là chiếc Cayenne kia chứ?"

Ở cái thị trấn nhỏ tuyến 48 này, Mercedes-Benz và BMW còn hiếm, chứ đừng nói đến một chiếc Cayenne hàng thật giá thật thế kia. Đám đông vây xem siêu xe bị đâm không tới vài giây đã tụ tập thành vòng lớn. Xiali bé nhỏ của Lý Dương Kiêu hiếm khi thu hút được sự chú ý của đám đông như vậy, nhưng lúc này Xiali bé nhỏ đầy bụi đất rúm ró trước Cayenne.

Lý Dương Kiêu cũng không cảm thấy mất mặt vì Xiali, trong đầu cậu bây giờ toàn là hình ảnh khi về tới nhà ba cậu chỉ vào mặt cậu mà mắng "phóng túng, phá của". Ðiều này làm cậu cảm thấy sầu não vô cùng.

Giọng nói của Trì Minh Nghiêu ở ven đường bị gió thổi lọt vào tai Lý Dương Kiêu: "người anh em, thật ngại quá, xe cậu bị đụng phải, từ hai phía...ừm, chủ yếu là va chạm từ phía sau, phía trước không tính là vấn đề lớn, cản sau xe hơi lõm xuống. Cậu đến xem? Ðược rồi, ở Hoành Điếm..."

Tống Sưởng cũng nghe thấy những lời này, quay mặt kinh ngạc hỏi Lý Dương Kiêu: "đây không phải xe của anh ta?"

"Anh ta nói là của bạn", Lý Dương Kiêu nhìn thoáng qua Trì Minh Nghiêu, nói: "nhìn thái độ giải quyết vấn đề nhẹ nhàng thế kia, chắc cũng là phú hào."

Tống Sưởng gật đầu nói: "cũng đúng, vật họp theo loài mà...hắt xì!" Hắn xoa xoa mũi, lại hắt xì,"—hắt xì!"

"Không phải cảm rồi chứ? Cậu vào trong xe ngồi đi, bên ngoài cũng không có việc gì, chờ cảnh sát tới xử lí đi." Lý Dương Kiêu nói, nắm bả vai Tống Sưởng, không nói gì nữa mà đẩy hắn ngồi vào trong xe.

Trì Minh Nghiêu nói chuyện điện thoại xong liền đi tới trước mặt thiếu niên lái Honda nói: "bạn tôi lát nữa sẽ qua đây nhìn, lúc đó rồi nói tiếp." Sau đó liền dựa vào cửa xe hút thuốc.

Lý Dương Kiêu ngồi xổm bên đường hút thuốc, vừa lúc ngước lên là thấy góc nghiêng của Trì Minh Nghiêu. Lúc này mới là hoàng hôn, màn đêm còn chưa buông xuống, Trì Minh Nghiêu mặc một chiếc áo khoác đen bằng vải thô, chậm rãi hút thuốc, khuôn mặt anh ta đường nét sắc sảo, từ chân mày đến sống mũi đặc biệt trơn láng, đẹp đẽ, nhìn chiều cao và ngoại hình mà nói thì trông khá giống con lai.

Lý Dương Kiêu lâu lắm rồi mới thấy có người đẹp như vậy, nhất thời quên dời tầm mắt, cứ ngây ngốc nhìn.

Trì Minh Nghiêu thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, kỳ thực giờ phút này đang cực kỳ sốt ruột. Một chiếc Cayenne đối với anh mà nói thì không có gì to tát cả, nhưng mấu chốt xe này không phải của anh mà là của Từ Diễm. Từ Diễm cùng anh không phải thật sự thân thiết, nhưng lần này nghe nói Trì Minh Nghiêu muốn tới W thị ba ngày, nhất quyết đem chiếc Cayenne mới mua này cho Trì Minh Nghiêu mượn.

Giờ thì hay rồi, xe bị đụng, kể cả khi sửa xong, anh cũng nợ Từ Diễm một cái ân tình lớn, Trì Minh Nghiêu trong lòng rất khó chịu. Mà điều khiến anh càng khó chịu hơn lúc này chính là chủ chiếc Xiali cách đó không xa đã nhìn chằm chằm anh một lúc lâu rồi.

Muốn bới lông tìm vết hay là ăn vạ tống tiền? Trì Minh Nghiêu nhịn không nổi, quay đầu lại nhìn Lý Dương Kiêu.

Trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm nhau, Trì Minh nghiêu ý thức được Lý Dương Kiêu tựa hồ không có ác ý gì, bởi vì ngay sau đó Lý Dương Kiêu đã dời ánh mắt đi hướng khác, trên mặt còn có chút không tự nhiên khi bị anh phát hiện.

Trì Minh Nghiêu nhíu mày, anh cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào rồi nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Anh dập tắt điếu thuốc, đi tới trước mặt Lý Dương Kiêu, từ trên cao nhìn xuống. Lý Dương Kiêu nháy mắt khẩn trương, cậu không biết vì cái gì mà Trì Minh Nghiêu bước tới đây, người này khí thế quá mạnh mẽ, làm cậu có cảm giác áp bức. Cảm giác có ánh nhìn thẳng tắp từ trên đỉnh đầu nhìn xuống, vì thế cậu ngẩng đầu nhìn Trì Minh Nghiêu, hỏi: "làm sao vậy?"

"Vừa rồi cậu nhìn gì vậy?" Trì Minh Nghiêu mặt không biểu tình hỏi.

Lý Dương Kiêu nhìn anh, trong đầu nhất thời hiện ra câu "anh nhìn gì? Nhìn anh đó thì sao?" sau đó liền bật cười thành tiếng, còn bị sặc khói thuốc, ho khù khụ một lúc lâu mới dừng lại.

Trì Minh Nghiêu có chút không nói nên lời, anh bước sang một bên, đi thẳng vào vấn đề: "tôi hình như đã thấy cậu ở đâu đó."

Tiếng ho khan của Lý Dương Kiêu dừng lại.

Ở trong khoảng khắc này, cậu vui mừng muốn khóc luôn, đây là lần đầu tiên có người nhận ra cậu. Tuy rằng thoạt nhìn ấn tượng không quá sâu sắc, nhưng ít nhất vẫn có ấn tượng.

Cậu nhìn Trì Minh Nghiêu với vẻ mặt không thể tin được, ngơ ngác hỏi: "có phải nhìn thấy trên phim?"

"Cậu là diễn viên?" Trì Minh Nghiêu hỏi.

Lý Dương Kiêu mạnh mẽ gật đầu, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Trì Minh Nghiêu, hi vọng giây tiếp theo anh nói ra tên bộ phim mà cậu đã đóng.

Nhưng Trì Minh Nghiêu chỉ lãnh đạm "ồ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Trì Minh Nghiêu nhìn người trước mặt biểu tình biến hóa, khóe miệng khẽ động. Anh không mấy khi xem phim, cho dù có xem cũng là xem mấy phim cũ, cho nên anh khẳng định chưa từng thấy người này trong phim nào. Thế nhưng cậu ấy nói mình là diễn viên thì dễ nói rồi. Trì Minh Nghiêu không quá hứng thú với minh tinh, nhưng mấy người bạn của anh thỉnh thoảng sẽ mang một vài tiểu minh tinh tham gia tiệc tùng, người trước mặt có khả năng đã ngủ với người bạn nào đó của anh. Nghĩ đến đây, Trì Minh Nghiêu đưa mắt nhìn Lý Dương Kiêu.

Công bằng mà nói, người trước mặt này lớn lên rất đẹp, tuy rằng khi nói chuyện có chút ngốc nhưng khi không nói, trên người lại mang khí chất thanh lãnh, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia- xem ra rất có thể là món ăn của mấy tên bạn của anh.

Lý Dương Kiêu đã thu hồi biểu tình chờ mong, giờ phút này không khỏi cảm thấy có chút mất mát. Vừa nãy, cậu còn tưởng rằng đã gặp được fan của mình—cho tới bây giờ, loại sinh vật này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cậu.