Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 70




Lăng Nhiễm chỉ nói với Mật Mật một câu như vậy, không chịu nói thêm nữa.

Mật Mật thật sự rất mệt, khớp môi dưới của cô rất đau nhức, Lăng Nhiễm không nói, cô rối rắm một hồi thì nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ rất ngon, đây là giấc ngủ ngon nhất của Mật Mật kể từ khi cô biết Lăng Nhiễm là anh trai cô tới nay.

Trong mơ mơ màng màng, Mật Mật nghe được Lăng Nhiễm nghe điện thoại, vòng tay ôm lấy cô đã không còn, nhiệt độ quanh người cũng theo đó mà rời đi.

Lúc cô chợt tỉnh giấc, Lăng Nhiễm đã không còn ở trong phòng.

“Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm?”

Mật Mật ngồi ở trên giường, quay đầu tìm kiếm Lăng Nhiễm, sau đó kinh ngạc phát hiện, cả căn phòng cũng chỉ còn lại một mình cô.

Điều này khiến cho Mật Mật cảm thấy hơi lo sợ, một cảm giác sợ hãi không sao hiểu được bao trùm toàn thân cô.

Cô bị Lăng Nhiễm bỏ rơi sao?

Khó mà nói được, Lăng Nhiễm vốn dĩ có chút biến thái, suy nghĩ của kẻ biến thái không phải là suy nghĩ mà người bình thường có thể hiểu được.

Cô nhanh chóng đứng dậy, ở trong phòng run run rẩy rẩy tìm quần áo.

Còn may, Lăng Nhiễm để lại cho cô một bộ quần áo ở trong phòng.

Có điều đây là một bộ đồ chơi bóng chày màu trắng gồm có áo thun và một cái váy thể thao ngắn, còn có mũ lưỡi trai.

Nhìn bộ quần áo này, Mật Mật không thèm nghĩ nhiều, nhanh chóng mặc ở trên người, sau đó kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Cô không biết đây là nơi nào, mọi người xung quanh dường như đều đang nhìn cô, chờ đến khi cô nhìn lại, bọn họ lại giống như không phải đang nhìn cô.

Bên ngoài container vẫn có người ra ra vào vào, nam nam, nam nữ, nữ nữ đi chung với nhau, họ chỉ lo đắm chìm ở trong thế giới của mình.

Mật Mật xoay một vòng tại chỗ, cô phát hiện người xung quanh thật sự không có đang nhìn cô.

“Lăng Nhiễm...”

Cô sốt ruột kêu tên Lăng Nhiễm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy trời đã tối, đèn trong bãi đỗ xe lần lượt sáng lên, mấy người vốn ở trong container cũng đều đã đi ra.

Trong nhất thời, người cũng trở nên nhiều.

Lúc này Mật Mật mới nhớ tới mình đang cầm điện thoại trong tay, vì thế nhanh chóng run run gọi điện thoại cho Lăng Nhiễm.

Cô sợ hãi, cô không muốn ở nơi này một mình, tất cả những người đó cô đều không quen biết, đương nhiên, bọn họ thoạt nhìn cũng đều không quen biết cô.

Rõ ràng là không có ai tỏ ra thù địch, nhưng cũng không có ai tỏ ra thiện chí với cô.

Càng quan trọng là, tên "đại biến thái" Lăng Nhiễm tại sao lại muốn vứt cô một mình ở chỗ này?

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Mật Mật đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt xuyên qua vô vàng bóng người, nhìn thấy Lăng Nhiễm lao ra khỏi container với vẻ mặt ngổn ngang.

Anh dừng lại nghe điện thoại trên tay, thấp giọng quát:

“Em ở đâu?”

“Lăng Nhiễm!”

Mật Mật vội vàng kêu một tiếng, ánh mắt Lăng Nhiễm nhìn qua, lướt qua vô số bóng người, đối diện với ánh mắt Mật Mật.

Hốc mắt cô đỏ lên, giống như một đứa trẻ bị lạc người lớn, nhịn không được muốn khóc lên.

Lăng Nhiễm tiến lên, đôi tay anh nắm lấy vai Mật Mật, có chút tức giận hỏi:

“Em chạy loạn gì chứ? Em quen thuộc nơi này sao? Anh mới đi ra ngoài nghe điện thoại, em liền biến mất không thấy, rốt cuộc em chạy lung tung để làm gì?”

Anh đương nhiên tức giận, Mật Mật chạy trốn đã không phải lần đầu tiên, lần trước, sau khi cô biết nội tâm vặn vẹo của Lăng Nhiễm, cũng đã chạy qua một lần.

Kết quả cô còn muốn chạy lần thứ hai?

Ngay sao đó, Mật Mật khóc lóc vươn hai tay ôm lấy eo Lăng Nhiễm, cô dán mặt ở trong ngực Lăng Nhiễm, vừa khóc vừa nói:

“Em cho rằng anh muốn vứt em ở chỗ này, em vừa tỉnh dậy, anh đã không thấy tăm hơi, xung quanh toàn là người xa lạ, em không quen biết ai cả, Lăng Nhiễm, anh đi đâu vậy, có phải anh muốn vứt bỏ em hay không?”