Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 50




Đôi mắt Mật Mật mê man, cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy vừa tràn đầy lại viên mãn.

Giống như cuộc sống trống rỗng đã lâu của cô cuối cùng cũng được lấp đầy, cảm giác hoảng loạn trong lòng bởi vì sự xâm nhập của Lăng Nhiễm, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại, tìm được nơi cô thuộc về.

Đúng, cô thuộc về Lăng Nhiễm, trước nay đều không thuộc về người khác, không thuộc về Cảnh Hoàn, không thuộc về cha mẹ, thậm chí đều không thuộc về chính bản thân cô, cô chỉ thuộc về Lăng Nhiễm.

Chỉ thuộc về Lăng Nhiễm...

Phần ga trải giường phủ dưới mép giường kịch liệt đong đưa, ánh mắt Mật Mật càng ngày càng mê man, cô bị đè ở dưới thân Lăng Nhiễm, trong cơn dục vọng, cô nước mắt lưng tròng mà nhẹ giọng nói với Lăng Nhiễm đang lên xuống có tiết tấu trên người cô:

“Anh trai… Mẹ, sắp về tới...”

“Mẹ đi du lịch rồi, anh cho mẹ một tờ chi phiếu và một cái thẻ tín dụng, anh nói với mẹ là vé máy bay không thể hoàn lại, phòng khách sạn đi tuần trăng mật cũng đã đặt xong, tiền vé tham quan địa điểm du lịch cũng đã trả rồi, mẹ quen tiết kiệm rồi cho nên đi du lịch một mình.”

Lăng Nhiễm cắn vành tai Mật Mật, khẽ nói thêm:

“Chúng ta hiện tại có cũng đủ thời gian, lãng phí ở trên cái giường này, Mật Nhi, ngoan nào ~~”

Nhận thức được những gì Lăng Nhiễm, Mật Mật từ từ nhắm mắt lại, quá mệt mỏi, cô cảm giác chính mình giống như một con côn trùng nhỏ bị mạng nhện khổng lồ tóm lấy, ban đầu còn ảo tưởng nói điều kiện với “đại ma vương” nhện, khiến cho con nhện buông tha chính mình.

Nhưng cho dù cô có cố gắng ra sao, giãy giụa thế nào đi nữa, đều không có cách nào thoát khỏi mạng nhện.

Dần dà, chính cô cũng lười giãy giụa.

...

Không biết qua bao lâu, Mật Mật toàn thân đau đớn mở mắt ra, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa sổ đang kéo rèm.

Ngoài cửa sổ ánh sáng yếu ớt rơi trên tấm rèm cửa hai lớp, Mật Mật cũng không biết hiện tại là sáng sớm hay là chạng vạng, điện thoại cô đột nhiên vang lên tiếng chuông trong trẻo ngắn ngủi, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông giọt nước rơi xuống tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng đủ dọa cho Mật Mật giật mình.

Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà là sợ đánh thức Lăng Nhiễm đang ngủ bên cạnh cô dậy, sau đó lại chơi chết cô.

Mật Mật không biết mình còn có thể bị Lăng Nhiễm lăn lộn đến bao lâu, hiện tại ngoại trừ cả người đau đớn ra thì cơ thể cô không còn một chút sức lực nào, nhưng cô vẫn là cố vươn cánh tay tới đầu giường để lấy điện thoại, có tin nhắn của dì tổ trưởng tổ dân phố trước kia gửi tới.

[Mật Mật, con đã ly hôn với anh trai mình chưa? Mấy ngày hôm trước cậu ta có tìm đến dì, cho dì một số tiền rồi lấy đi toàn bộ giấy tờ tùy thân và tư liệu bản gốc, hơn nữa còn kêu dì xóa hết toàn bộ bản sao.]

Xem xong tin nhắn, sắc mặt Mật Mật đột nhiên trắng bệch, điện thoại cô cầm ở trong tay, rơi xuống giường, đập thật mạnh trên vệt chất lỏng ở trên giường mà cô và Lăng Nhiễm để lại lúc hoan ái.

Lăng Nhiễm... đã biết hết mọi chuyện?

Mật Mật run rẩy thân thể kịch liệt, cô nghiêng đầu, nhìn về phía Lăng Nhiễm đang ngủ ở bên cạnh.

Gương mặt anh lúc ngủ rất bình thản, khuôn ngực vạm vỡ phập phồng đều đều, cô nhìn đến đôi mắt Lăng Nhiễm, mặc dù anh nhắm hai mắt nhưng vẫn toát ra được khí chất tao nhã, trông anh dường như không có bất kỳ bóng ma nào.

Nhưng thật ra anh đã biết hết mọi chuyện.

Không, người ngủ bên gối cô, đến tột cùng là biến thái đến mức nào? Không!

Mật Mật run lên kịch liệt, cô run rẩy bước xuống giường, nhẹ nhàng tìm quần áo khắp nơi, giờ phút này, Mật Mật cũng chỉ có một ý nghĩ, cô muốn chạy trốn, cô muốn tìm một nơi không có Lăng Nhiễm để suy nghĩ thật kỹ những chuyện đã xảy ra.