Đùng..! Đoàng...!
- Ngọc Hiên, e và con mau chạy đi, phải sống, nhất định phải sống. Mau đưa bé Phượng Hoàng chạy đi...- Ko được, Thế Hiển có chạy cùng chạy, e phải bên cạnh anh..- Em mau chạy đi, anh phải cầm chân tụi nó, mau lên e. Anh iu em.- ko, ko đc anh ơi...Người mẹ trẻ ôm đứa con nhỏ chưa đầy 2 tháng chạy đi trong đêm mưa, cô chạy xa lắm nhưng vẫn ngoảnh đầu nhìn lại, nước mắt hòa chung với mưa.Chỉ sau một đêm, mấy chục nhân mạng của biệt thự ông trùm kim cương họ Triệu ko còn nữa......- Sao rồi có lấy được viên kim cương Mắt phượng hoàng ko?- Dạ ko đại ca, e đã lùng hết mà ko ra.Rầm ( tiếng đập bàn)- 1 lũ vô dụng, còn vợ nó thì sao, chắc con mụ đó giữ rồi- dạ e đang lùng đại ca.- Mau bắt nó, sống chết tao ko cần biết, chỉ cần biết mày phải lấy được viên Mắt phượng hoàng cho tao.- DạTrong cơn mưa, sấm giật đùng đoàng, có 1 kẻ nhìn về phía ngôi biệt thự đang cháy cười như điên dại......Người phụ nữ chạy ra bờ sông, ko biết phải làm sao, cô đặt đứa bé lên thuyền, đeo cho nó 1 cái vòng- con ơi, mẹ xin lỗi, con nhất định phải sống nghe con, mẹ yêu con..Người phụ nữ thả dây thuyền cho trôi rồi chạy đi hướng khác, bà biết nếu bi bắt bà và con bà sẽ chết, nên bà xin ông trời giúp con bà được sống.Tiếng người đuổi theo xa dần......- Oa, hôm nay về thôi, lâu rồi chưa về.Người đàn ông đang vươn vai sau giấc ngủ bị giật mình bởi tiếng khóc trẻ con. Ông tìm ra ngoài thấy 1 chiếc thuyền nhỏ, trong đó có 1 bé gái kháu khỉnh, đồ đạt trên người xem ra rất đắc giá. Ông ẵm cô bé lên tự hỏi sao cô bé lại lưu lạc đây, thôi ẵm về cho anh chị mình nuôi, đằng nào họ cũng chưa có con gái.Thế là người đàn ông cửu vạn đưa cô bé rời xa quê hương của mình.