Chương 4 - Thay đổi bất ngờ
“Những pha lên bóng ở biên phải của Leicester nguy hiểm quá anh nhỉ?” - Mai Phương cũng theo dõi highlight của hiệp một trận đấu trên điện thoại của mình, trước khi lên tiếng hỏi cấp trên.
“Đúng.” - Bách đáp đáp lại với một vẻ mặt đăm chiêu, dường như anh đang suy nghĩ một điều gì đó.
“Vậy, theo anh Coventry có nên gia cố lại cánh trái của mình không? Đổi sang đội hình 4-4-2 với hai cầu thủ ở mỗi cánh chẳng hạn.” - Mai Phương tiếp tục hỏi.
“Đồng ý với em là những pha lên bóng ở cánh phải của Leicester rất nguy hiểm, nhưng theo anh đó không phải là vấn đề lớn nhất mà Coventry đang phải đối mặt. Có một vấn đề khác mà họ cần phải giải quyết ngay nếu như thực sự muốn lội ngược dòng...”
“Đó là...”
“Đó là họ đang không thể xuyên phá hàng phòng ngự của Leicester.”
Thấy Mai Phương dường như không hiểu, Bách liền tiếp tục giải thích:
“Bản chất Leicester là một đội bóng thiên về phòng ngự phản công. Họ đặc biệt mạnh ở những tình huống chuyển đổi trạng thái, nhưng kiểm soát bóng và tổ chức t·ấn c·ông lại không phải là những điều mà họ làm quá tốt. Vậy nên việc Coventry bổ sung thêm nhân sự phòng ngự ở cả hai cánh là không quá cần thiết, nhất là trong bối cảnh họ cần bàn thắng như này. Tất cả những gì mà họ cần làm để có thể hạn chế được sức mạnh của những bài đánh biên đến từ Leicester, đó chính là hạn chế mất bóng, đặc biệt là mất bóng ở khu vực cánh trái.”
“Ồ! Ra là vậy!” - Mai Phương xuýt xoa thán phục trước những nhận định của cấp trên. Dù sao thì cô cũng chỉ là một người xem bóng đá bình thường, chẳng thể nào có những quan sát và nhận xét sâu sắc như một cựu cầu thủ chuyên nghiệp.
Bách lại tiếp tục:
“Đó là lý do tại sao Coventry cần phải t·ấn c·ông gãy gọn hơn trong hiệp hai. Di chuyển nhiều hơn, chuyền bóng nhanh hơn, tiếp cận khung thành đối thủ theo cách trực diện hơn và cố gắng kết thúc những đường lên bóng của mình với một tình huống dứt điểm. Chỉ có như vậy thì họ mới có thể có được bàn thắng, đồng thời cũng hạn chế được việc bị phản công bởi đối thủ.”
“Đúng vậy! Hiệp một em thấy Coventry cầm bóng rất nhiều, nhưng thường chỉ là chuyền qua chuyền lại, chẳng có một tình huống phát triển bóng nào nên hồn cả. Kết quả là cuối cùng mất bóng, bị phản công và thủng lưới hai bàn.”
“Cũng không thể phủ nhận là Leicester phòng ngự rất hay. Hàng phòng ngự hai lớp của họ luôn giữ được cự ly rất tốt, hai tiền đạo cũng rất tích cực t·ranh c·hấp hỗ trợ. Không gian để chơi bóng của các cầu thủ t·ấn c·ông bên phía Coventry luôn bị bó hẹp, và họ thường buộc phải đưa ra những quyết định khó. Nếu như Dũng không đưa ra những quyết định hợp lý để thay đổi bộ mặt t·ấn c·ông của Coventry, họ sẽ chẳng có cơ hội nào để lội ngược dòng. Thậm chí, anh cũng sẽ chẳng bất ngờ nếu họ thua thêm.”
Mai Phương nhìn xuống thảm cỏ xanh mướt trước mặt với một tâm trạng có phần lo lắng. Liệu anh Dũng có thể làm được hay không?
Có vẻ như thời gian nghỉ giữa hai hiệp đã chuẩn bị kết thúc. Cầu thủ của hai đội từ từ tiền vào sân với những tâm trạng khác nhau.
Những cầu thủ Leicester trong màu áo xanh dương tỏ ra vô cùng thoải mái. Nhiều người trong số họ còn nói chuyện và cười đùa rất vui vẻ. Điều này không quá khó hiểu trong bối cảnh họ đã dẫn trước đối phương hai bàn.
Những cầu thủ Coventry trong màu áo trắng thì ngược lại. Nhiều người không thể che giấu được sự căng thẳng của mình, nhưng không một ai trong số họ thể hiện thái độ chán nản. Ánh mắt của tất cả bọn họ đều như muốn nói rằng bản thân vô cùng tin tưởng và quyết tâm để lội ngược dòng trong hiệp thi đấu thứ hai.
“Có vẻ như anh Dũng đã làm tâm lý rất tốt cho các học trò?” - Mai Phương đánh giá biểu cảm gương mặt của các cầu thủ hai bên, trước khi đưa ra nhận xét.
“Có lẽ là vậy.” - Bách hờ hững đáp lại, dường như anh đang chờ đợi một gì đó nhiều hơn.
Và điều mà Bách chờ đợi cuối cùng cũng đến.
Một trợ lý trọng tài tiến ra rìa đường pitch với bảng điện tử trên tay. Coventry có sự thay đổi cầu thủ ngay sau giờ nghỉ giữa hai hiệp. Người ra sân là số 8 - Borka Marin, người vào sân là số 4 - Francesco Angelino.
“Gì chứ?” - Bách tự hỏi, nhưng anh không thể giữ câu hỏi đó trong đầu mà buột miệng nói ra. Thực sự là sự thay đổi người của người bạn thân khiến cho anh cảm thấy hết sức bất ngờ.
Mai Phương ngồi cạnh không thể không nghe thấy. Cô ôn tồn hỏi lại:
“Sao vậy anh Bách?”
“Em không nhận thấy sao? Coventry vừa thay một tiền vệ trung tâm bằng một trung vệ đấy. Lẽ nào họ không muốn thắng?”
“Ý anh là sao?”
“Em không hiểu à? Với ba trung vệ trên sân, Coventry chỉ có thể đá một trong hai đội hình 5-4-1 hoặc 3-4-3. Đội hình đằng trước thì quá thiên về phòng ngự, hoàn toàn không phù hợp trong hoàn cảnh đội bóng bị dẫn trước. Đội hình đằng sau thì lại đặt áp lực quá lớn lên hai hậu vệ cánh. Mỗi người họ sẽ phải một mình quán xuyến cả hành lang cánh mà không nhận được sự hỗ trợ quá nhiều từ các tiền vệ trung tâm. Đó là còn chưa kể hai hậu vệ cánh của Coventry chưa chắc đã quen với vai trò wing-back (1) này. Cứ như vậy thì hai cánh của họ, đặc biệt là cánh trái, sẽ càng dễ tổn thương hơn trước những tình huống phản công của Leicester.”
“Ra là như thế.” - Mai Phương tròn mắt thán phục trước những phân tính nhanh nhạy của Bách. Nhiều khi cô tự hỏi với kiến thức về bóng đá sâu sắc như vậy, sao anh không trở thành một huấn luyện viên chuyên nghiệp thay vì làm một giám đốc thể thao.
Tuy nhiên, trong lòng Mai Phương vẫn có một sự tin tưởng nhất định vào thần tượng một thời của mình. Chắc hẳn là Hoàng Dũng đã có một kế hoạch bất ngờ nào đó để giải quyết tình trạng bế tắc trong cả công lẫn thủ của Coventry.
Nhìn về phía băng ghế huấn luyện, một thân ảnh đàn ông quen thuộc hiện lên trước mắt Mai Phương. Vẫn là cái dáng dấp cao gầy dong dỏng, vẫn là cái tác phong xuề xoà với một mái tóc xoăn nhẹ rối bù và một bộ quần áo thể thao xộc xệch. Không ai khác chính là Nguyễn Hoàng Dũng - tài năng số một của bóng đá Việt Nam một thời.
Gương mặt thanh tú của Hoàng Dũng cũng chẳng thay đổi quá nhiều so với khi hắn còn thi đấu, dù sao thì bây giờ hắn cũng chỉ mới 30 tuổi. Vẫn là những đường nét thanh tú ấy, nổi bật với sống mũi cao v·út thẳng tắp và đôi mắt lúc nào cũng có vẻ lơ đãng chẳng chú ý đến điều gì. Khác biệt duy nhất trên gương mặt điển trai đó chỉ là một cặp kính cận dày cộp. Tuy nhiên, phụ kiện này chỉ càng làm cho hắn nhìn có vẻ trí thức hơn, có dáng dấp của một huấn luyện viên hơn.
“Hãy tin tưởng anh Dũng. Em tin là anh ấy đã có kế hoạch cả rồi.” - Mai Phương quan sát thái độ của Hoàng Dũng, trước khi quay sang nói với cấp trên.
“Ý em là sao?” - Bách hỏi lại.
“Anh cứ nhìn biểu cảm của anh Dũng là biết.”
Nghe theo lời Mai Phương, Bách liền hướng sự chú ý của mình về băng ghế huấn luyện của Coventry. Ở đó, người bạn thân của anh đang ngồi với một tác phong vô cùng thoải mái. Thậm chí hắn còn gác một chân lên ghế, xem ra chẳng giống một huấn luyện viên thực thụ chút nào. Tuy nhiên, có vẻ như Mai Phương nói đúng.
Trên gương mặt của Hoàng Dũng lúc này là một nụ cười nửa miệng lúc ẩn lúc hiện. Bách chẳng lạ gì nụ cười này của người bạn thân. Khi còn thi đấu, mỗi lần hắn nở nụ cười này là một lần hắn có một kế hoạch nào đó. Quan trọng hơn cả là hắn rất tự tin vào các kế hoạch của mình, và quả thực là phần lớn trong số chúng đều rất thành công.
(1) Wing-back: là một biến thể của hậu vệ biên trong bóng đá hiện đại, với vai trò t·ấn c·ông được nhấn mạnh hơn. Vị trí này thường xuất hiện trong sơ đồ ba hậu vệ, có thể là 3-4-3 hoặc 3-5-2. Đội tuyển quốc gia Việt Nam dưới thời huấn luyện viên Park Hang-Seo cũng thường xuyên bối trí đội hình theo hai sơ đồ kể trên, với cặp wing-back thường thấy là Vũ Văn Thanh và Nguyễn Trọng Hoàng.