Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 92




Hứa Nhã Bình bị “nhân cách thứ hai” nói đến mức á khẩu, không trả lời được. Câu nói vừa rồi đã chọc đúng nội tâm của bà, sự chất vấn trong đó khiến bà muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng rồi nhận ra hoàn toàn không thể tránh thoát. Nhân cách thứ hai giống như một người chứng kiến ở ngay gần bên, thấy được những chuyện bà không thể thấy. Bà không tránh né hỏi: “Cậu, cậu đã xuất hiện bao lâu rồi? Phải làm thế nào mới có thể khôi phục như bình thường?”

Thiệu Trạm cũng đã nghĩ đến vấn đề này, cậu suy đoán: “Chỉ cần cậu ấy muốn trở lại, con sẽ biến mất nhanh thôi.”

Còn giả bộ cứ như thật vậy.

Rất phù hợp với triệu chứng của người mặc bệnh rối loạn nhân cách phân liệt.

Hứa Nhã Bình: “…”

Hứa Nhã Bình từng nghe đến chuyện đa nhân cách, dường như bọn họ đều có tên của riêng mình: “Vậy cậu có tên của mình không?”

Biểu cảm của Thiệu Trạm cứng đờ lại vài giây.

Cậu rất không muốn trả lời câu hỏi này, cuối cùng vẫn phải nói: “Cô có thể gọi con là…Hứa Trạm.”

Hứa Nhã Bình chưa thể quen nổi với cái tên này: “Hứa Trạm?”

Đừng nói chỉ Hứa Nhã Bình không quen, ngay cả bản thân Thiệu Trạm càng không quen được.

Giả vờ bị rối loạn nhân cách cũng không phải chuyện dễ dàng, Thiệu Trạm nói xong, sợ Hứa Nhã Bình càng hỏi kỹ, ngồi một lúc thì đứng dậy nói: “Không còn chuyện gì khác thì con về phòng trước, con còn bài thi phải làm.”

Câu hỏi được đặt ra trên Baidu: Con trai tôi bị đa nhân cách, hôm nay tôi gặp được nhân cách thứ hai của nó. Xin hỏi nguyên nhân sinh ra nhân cách thứ hai là gì?

Trả lời: Theo tâm lý học, sự xuất hiện của nhân cách thứ hai có liên quan đến áp lực. Có lẽ là áp lực từ bên ngoài, cũng có thể do người mắc bệnh tự gây ra cho bản thân khiến cậu ấy muốn trốn tránh. Từ đó sinh ra nhân cách thứ hai. Bình thường con bạn từng có mâu thuẫn gì sao?

Hứa Nhã Bình ngồi trên ghế salon lẩm bẩm một mình: “…Áp lực ư?”

Bà đã gây ra áp lực gì cho Hứa Thịnh sao?

Trước đây bà chỉ mong Hứa Thịnh làm thật nhiều đề, giải thật nhiều bài thi, luôn hi vọng cậu có thể đặt hết tâm tư vào việc học.

Nghĩ đến đây, bà chợt ngồi thẳng, nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy qua khe cửa kia, gương mặt thiếu niên không cảm xúc ngồi trước bàn học, không đọc sách thì cũng làm bài thi, một giây cũng không ngừng nghỉ. Bà ngây ngốc nghĩ: Đây chính là áp lực bà tạo ra cho Hứa Thịnh sao?

Nhân cách thứ hai “Hứa Trạm” này, chẳng lẽ chính là “Hứa Thịnh” trong kỳ vọng của bà ư?

Thì ra là như vậy.

Như vậy tất cả mọi chuyện đều hợp lý.

Lồng ngực Hứa Nhã Bình tắc nghẽn——–Bà đã gây sức ép khiến con mình trở thành như vậy.

Giống như nhân cách thứ hai nói, bà không những không khích lệ cậu, ngược lại còn muốn Hứa Thịnh đi theo con đường mà bà định hướng, khiến Hứa Thịnh bị dồn ép đến mức xuất hiện nhân cách thứ hai. Bây giờ Hứa Thịnh tập trung làm bài thi đúng như mong muốn của bà lại khiến bà không hề cảm thấy thỏa mãn chút nào.

Bà đã biết rất rõ: Hóa ra khiến cho Hứa Thịnh trở nên đúng như kỳ vọng của mình cũng không phải một chuyện khiến người ta vui vẻ.

Bởi vì đây không phải là Hứa Thịnh.

Đây không phải là con trai bà, bà không cần một cậu con trai làm theo đúng như bất cứ mong muốn gì của bà.

Hứa Nhã Bình lẳng lặng ngồi trên ghế salon, cuối cùng cũng ý thức được người làm mẹ như mình đã có quá nhiều sự vô lý.

Đây cũng là lần đầu tiên bà làm mẹ, vì vậy cái gì cũng tự cho mình là đúng, cũng cố gắng hết sức, thay Hứa Thịnh quyết định kế hoạch tương lai, tự cho rằng mọi thứ là “tốt” đối với cậu, đặt rất nhiều hi vọng vào cậu nhưng chưa từng nghĩ đến mong muốn của cậu là gì.

Thiệu Trạm xem thường khả năng liên tưởng và dễ bị phân tán tư tưởng của người phụ nữ. Câu chuyện nhân cách thứ hai cậu bịa ra đầy rẫy những sơ hở, không ngờ Hứa Nhã Bình lại thật sự bị cậu thuyết phục, hơn nữa còn khiến câu chuyện trở nên kín kẽ, trọn vẹn, đến mức khiến cậu tự tìm được lý do chân chính và lời giải thích.

Cậu không biết thân phận nhân cách thứ hai của mình có thể giúp gì được cho Hứa Thịnh hay không, đã nghĩ đến việc mình không tiện nhúng tay vào chuyện nhà người khác, vậy mà vẫn không kiềm chế được thò một tay vào mất rồi.

Những gì liên quan tới liên thi cậu biết rất ít, nhưng cậu đã từng nhìn thấy bức kí họa trên màn hình điện thoại của Hứa Thịnh.

Cũng nhớ lần trước khi biến thành “Hứa Thịnh”, cậu ngồi trong phòng vẽ, Hứa Thịnh cầm tay cậu, sửa lại tư thế tay cầm bút của cậu.

Cậu vẫn luôn chưa nói, Hứa Thịnh ngày bình thường và Hứa Thịnh của ngày hôm đó rất không giống nhau.

Mặc dù câu “Hùng sư ngủ say” của Cố Diêm vương quá cường điệu nhưng cậu dường như đã thật sự nhìn thấy Hứa Thịnh mở mắt.

Không giống như ngày thi khảo sát đầu năm, cả giờ thi cậu trai gục xuống bàn, quay ót về phía giám thị trông thi.

Cũng không giống như khi bị gọi đến phòng làm việc, từ trên xuống dưới như viết bốn chữ “Đừng quan tâm tôi”.

Nếu như thế giới của Hứa Thịnh đang mưa, cậu muốn che dù cho cậu ấy.

Ngày hôm sau quả nhiên là một ngày âm u, cho dù trời đã sáng, tầng mây thật dày vẫn che kín bầu trời như cũ, người đi đường vội vã, quần áo quấn chặt bị gió thổi nặng nề.

Cả một đêm Hứa Thịnh không ngủ, điện thoại cũng không xem, còn không biết mình vừa bỏ lỡ hiện trường bại lộ của bạn trai.

Trời vừa sáng, cậu mặc áo khoác ngày hôm qua mở cửa đi ra ngoài, dựa theo hướng dẫn đường đi mà ngồi lên xe buýt, không khí ướt lạnh, lại ẩm ướt khó chịu.

Xe buýt rời khỏi Nam Bình xa lạ, khung cảnh ngoài cửa sổ dần quen thuộc, bên tai như vang lên những giọng nói hư ảo xa xôi: “Anh thật sự muốn khóa lại sao? Muốn ném hết vào trong đó?”

“Thật sự không vẽ nữa ư?”

“Đừng đi, anh ơi…”

Những âm thanh này bị tiếng loa phát thanh trên xe buýt cắt ngang khi dừng lại———–“Xin mời những hành khách xuống trạm tiếp theo chuẩn bị ra cửa.”

Hứa Thịnh xuống xe, đi dọc theo con đường về phía trước, đi qua mấy con phố mới nhìn thấy kho hàng quen thuộc.

Hứa Thịnh đứng ở cửa kho hàng mới nhớ ra bây giờ cậu là Thiệu Trạm, không có chìa khóa, chìa khóa nằm trên cổ “Hứa Thịnh”.

Hứa Thịnh đứng ở đây một lúc, mở điện thoại thấy ba tin nhắn chưa đọc.

Buổi đêm, Thiệu Trạm làm xong câu hỏi cuối cùng, điều chỉnh lại trạng thái, lúc này mới báo cáo tình huống cho Hứa Thịnh.

Vừa xong bị bại lộ trước mặt Hứa Nhã Bình đúng là quá bất ngờ, những gì đã trải qua cùng kết quả không biết nên kể từ đâu. Cuối cùng Thiệu Trạm chỉ nói: Có chuyện muốn nói với cậu.

-Cậu đâu rồi?

-Đọc được tin thì trả lời.

Nhưng tin nhắn gửi đi không được trả lời, gọi điện thoại Hứa Thịnh cũng không nhận.

Hứa Thịnh dựa lên cửa kho hàng sau lưng, cúi đầu xuống đánh chữ.

Hứa Thịnh: Tôi cũng có lời muốn nói.

Hứa Thịnh: Gặp mặt nói chuyện, khi tới nhớ mang sợi dây trên cổ theo.

Lúc Thiệu Trạm đến đã trôi qua một tiếng từ khi Hứa Thịnh gửi tin nhắn. Phía sau tin nhắn Hứa Thịnh còn đính kèm cả vị trí định vị. Địa điểm này gần với phòng vẽ cậu đã từng đến trước đây. Cậu vừa xuống xe, từ xa đã thấy “bản thân” đứng trước cửa kho hàng bị bỏ hoang.

Mùa này, ở nơi này thường có mèo hoang qua lại. Phong cách trang phục của Hứa Thịnh và Thiệu Trạm hoàn toàn khác nhau. Cậu kéo cái mũ áo khoác rộng lớn lên, che hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra chút cằm và chóp mũi, bên người có một con mèo vây quanh.

Con mèo kia cũng không sợ cậu. Hứa Thịnh ngồi xuống, cổ tay đặt lên đầu gối, cứ ngọ nguậy ngón tay đùa giỡn nó. Hứa Thịnh cụp mắt xuống định bế nó lên, con mèo kêu “Meo” một tiếng rồi bỏ chạy. Ngay sau đó trước mặt xuất hiện một bóng người, trong lòng bàn tay có cầm theo một thứ: “…”

Thiệu Trạm thả tay ra, sợi dây chìa khóa màu đen rơi vào lòng bàn tay Hứa Thịnh: “Cái này à?”

Hứa Thịnh cầm sợi dây đen, “ừ” một tiếng.

Vóc người của Thiệu Trạm nghĩ sao cũng không thể liên quan gì đến cái từ “nhỏ bé” được, nhưng mà khi Hứa Thịnh hoán đổi vào lại tạo ra được cảm giác này. Cậu cầm sợi dây đen giữa những ngón tay, chậm chạp đứng dậy, dùng chìa khóa mở cửa kho hàng.

Cửa từ từ mở ra, trong kho hàng rất tối, nơi này có họa cụ, có giấy vẽ.

“Dẫn cậu qua đây xem”, Hứa Thịnh đẩy cửa ra nói, “…Phòng vẽ bí mật của bạn trai cậu.”

So với phòng vẽ, nơi này càng giống như một thế giới khác của Hứa Thịnh vậy.

Hứa Thịnh tiện tay đeo lại sợi dây chìa khóa lên cổ, dường như đã đến đây trăm ngàn lần vậy, nhanh chóng sải bước, ngồi trước giá vẽ, lật một xấp giấy vẽ nói: “Lúc ấy tôi cãi nhau ầm ĩ với mẹ, bà ấy bảo tôi vứt hết những thứ này đi, tôi không vứt được.”

Thiệu Trạm quên mất muốn nói với cậu mình bại lộ rồi, cũng quên mất nói sáng sớm hôm nay khi thức dậy mở cửa phòng ra liền thấy Hứa Nhã Bình cả đêm không ngủ.

Hứa Thịnh nói xong, ngẩng đầu lên, cái mũ rộng tuột xuống: “Hôm qua còn thiếu cậu một câu trả lời, hôm nay bổ sung.”

Tính nết cứng đầu, không nghe theo lời dạy dỗ của cậu vẫn ở trong xương máu, chưa bao giờ thay đổi, vẫn là một Hứa Thịnh biết rõ vi phạm nhưng vẫn cố tình ngang ngược, đón ánh mặt trời chói chang đứng kiểm điểm trên đài: “Tôi không từ bỏ.”

Không phải tôi chỉ nghĩ vậy, mà tôi thật sự không làm được như thế.

Tối hôm qua Hứa Thịnh ngủ không ngon, cả người trông rất uể oải thiếu ngủ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Không đồng ý thì trốn bà ấy đi vẽ, nếu còn vấn đề gì thì gặp sau rồi nói.”

Thiếu niên tuổi mười bảy, tình cảm rất thuần khiết, vẫn luôn thích sôi nổi ồn ào, muốn nhận lấy ngôi sao thuộc về mình sẽ không bao giờ có đạo lý cho phép bản thân chùn bước.

Bên ngoài kho hàng.

Ngay tại thời điểm Hứa Thịnh nói ra bốn chữ “Tôi không từ bỏ“, sắc trời u ám từ đêm qua rốt cuộc đã dồn nén đến cực điểm, trong phút chốc gió lớn nổi lên, một tia chớp xẹt ngang trên bầu trời đen ngòm———–Tia chớp này giống như ánh sáng của pháo hoa bắn lên bầu trời tối qua, trong nháy mắt rọi sáng cả thành phố.

Cùng lúc đó, từ chân trời truyền đến một tiếng sấm đầy khó chịu, hai người đều đã quen đến không thể quen thuộc hơn với âm thanh này.

“Đùng đoàng!”

Hứa Thịnh: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Là đúng như bọn họ nghĩ sao?

Tiếng sấm bao trùm khắp bầu trời thành phố, lại một lần nữa “Đùng đoàng!”

Tiếp đó Hứa Thịnh cảm nhận được rõ ràng sấm sét phá vỡ bầu trời, đánh thẳng xuống nhà kho nơi bọn họ đang đứng, bởi vì cả người cậu tựa như có dòng điện xẹt qua, các tri giác như biến mất.

Hứa Thịnh đang nói dở những gì liên quan đến “không từ bỏ” vừa xong thì bị tia sét này đánh đến ngu người.

Nhưng tình huống lần này không giống với lần trước.

Lúc này trời đang thật sự mưa lớn, bên ngoài trời mưa như trút nước, nhanh chóng khiến đường phố ướt nhẹp. Hạt mưa đập lên mái kho hàng, tiếng “bộp bộp” vang dội———–Cảnh tượng này dần dần chồng lên ngày mưa xối xả hơn một năm trước.

Ý thức của hai người dần biến mất, thế giới bắt đầu xoay tròn, ngay khi trời đất quay cuồng, Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đồng thời nghe thấy từ không gian xa xôi vọng lại một câu nói.

“Nếu như có thể lựa chọn, tôi không là Hứa Thịnh có được không?“

“Nếu như có thể lựa chọn, tôi không là Thiệu Trạm có được không?“

Đây chính là giọng nói của bọn họ.

“Vậy tôi có thể biến thành ai?”

“Muốn trở thành người thế nào?”

Hứa Thịnh thấy tất cả cảnh vật xung quanh mình đang cấp tốc hóa thành mảnh vụn, trước mắt lướt qua rất nhiều cảnh tượng, cảnh đầu tiên chính là ngày tựu trường hôm đó, cậu đứng trên tường, bắt gặp Thiệu Trạm đang đứng hòa mình dưới ánh đèn đường.

Vô số những ký ức vụn vặt lóe sáng, cậu và Thiệu Trạm tựa như đặt mình vào trong một trận pháo hoa long trọng. Cậu muốn giơ tay lên chậm chạp chạm lấy Thiệu Trạm ở phía trước, nhưng chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi biến mất. Giây phút đó cậu bỗng nhiên tìm được câu trả lời.

Đến khi Hứa Thịnh nhận ra mình đã khôi phục lại như cũ, cử động ngón tay, cúi đầu xuống thấy là tay mình: “Chúng ta đổi trở lại rồi ư?”

“Đổi lại rồi.”

Thiệu Trạm tháo sợi dây đen xuống, ngón tay xuyên qua mái tóc của Hứa Thịnh, chạm nhẹ lên sau cổ cậu, giúp cậu đeo chìa khóa lên: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn sau này sấm chớp sẽ không xuất hiện nữa.”

Trận sấm này đã minh chứng cho tất cả suy đoán trước đây của Thiệu Trạm, tại sao cậu và Hứa Thịnh lại hoán đổi thân thể? Bởi vì cả hai đều không muốn là chính mình nữa.

Tại sao đổi trở lại?

Bởi vì đã chấp nhận là chính mình, hay nói cách khác, chính là vì gặp được đối phương, cho nên bọn họ mới tìm thấy bản thân mình.

Dường như để kiểm chứng cho những lời của cậu, bên ngoài tiếng sấm đã dừng lại, mưa rơi dần ngớt đi. Người đi đường trên con phố bên ngoài kho hàng rõ ràng không bị ảnh hưởng bởi tiếng sấm, chỉ than phiền vì những vũng nước và bùn bắn trên đường, che dù tiếp tục đi đến trạm xe. Đây là một ngày bình thường không thể nào bình thường hơn được nữa, mọi thứ đã trở về vị trí vốn có của nó.Lời editor

Thật sự là một chương hay, có thể là một trong số những chương ghi dấu ấn nhất trong cả câu chuyện. Nếu thế giới của Hứa Thịnh đổ mưa, Thiệu Trạm sẽ che ô cho cậu. Nếu tiếng sấm không bao giờ quay trở lại nữa, sau cơn mưa trời lại sáng. Nếu như bọn họ gặp được nhau để tìm lấy chính mình, vậy hai người đó sinh ra là để dành cho nhau. Truyện có yếu tố hỗ xuyên, hoán đổi, trong những chương trước giống như để tạo các tình tiết hài là chủ yếu, vậy thì mình tin chương này mục đích của nó mới là điều mà tác giả nhắm đến. 

Tin chắc từ chương 93 đến khi kết thúc sẽ toàn cơm tró thôi mọi người ơi =))))) coi như bù đắp lại cho những ngọt ngào mà mọi người cảm thấy thiếu thiếu trong quá trình tháo gỡ vấn đề của nhân vật.