Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 82




Trong vài giây ngắn ngủi này, Hứa Thịnh giống như gặp ác mộng.

Thử nghĩ mà xem, hai ngày thi cuối kỳ vừa kết thúc, ngay ngày hôm nay đã bắt đầu kỳ nghỉ, vẫn còn đang lưu luyến không nỡ tạm biệt bạn trai, muốn hôn còn chưa được hôn———-Sấm đánh.

Tiếng sấm nổ đoàng bên tai chừng mấy lần, trong phút chốc cảm giác choáng váng quen thuộc tấn công tới, Hứa Thịnh trừng mắt, chỉ trong nháy mắt, giây tiếp theo tầm mắt của cậu đã hoán đổi. Vốn là đang bị Thiệu Trạm giữ eo, lúc này đổi thành cậu đang giữ người ta. Vóc dáng Thiệu Trạm cao hơn, lúc này Hứa Thịnh đang cúi đầu nhìn cậu ấy, hô hấp hai người sắp hòa vào nhau.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc từ đáy mắt vô cùng phức tạp.

Sau đó Hứa Thịnh chợt buông tay ra.

Thiệu Trạm lùi thẳng về sau hai bước.

Hứa Thịnh: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Mặc dù đã biết ở trong thân thể không phải của mình nhưng trong lúc bất chợt phải đối mặt với gương mặt đó của chính mình, lại còn dựa sát gần như vậy vẫn khó tránh khỏi không quen, theo bản năng muốn tránh xa một chút.

Hồi lâu, Hứa Thịnh miễn cưỡng mở miệng nói: “Cậu…” Giọng nói là của Thiệu Trạm, mang theo sự lạnh nhạt quen thuộc.

Mấy lần sấm đánh trước đây quan hệ của hai người còn bình thường, lần đầu tiên đối nghịch nhau, hoảng hốt xa lạ, lần thứ hai tháo gỡ được nội tâm, lần thứ ba cũng đã bắt đầu rung động, nhưng mà….Cho đến bây giờ, từ sau khi chắc chắn quan hệ yêu đương còn chưa xảy ra chuyện hoán đổi linh hồn, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Mẹ kiếp.

Chuyện gì vậy, mình biến thành bạn trai của mình?

Thiệu Trạm cũng muốn nói, cậu giơ tay lên bóp sống mũi: “Cậu nói trước đi.”

Bây giờ Hứa Thịnh chỉ muốn chửi bậy trong lòng: “Con mẹ nó, chúng ta lại đổi rồi?”

Thiệu Trạm cũng không dễ dàng gì tiếp nhận tình trạng bây giờ, cậu nói: “Nếu như bây giờ không phải đang nằm mơ, cậu không nhìn nhầm đâu.”

“…” Hứa Thịnh đờ ra vài giây, lại hỏi: “Cậu vừa nói kỳ nghỉ kéo dài bao lâu?”

Hứa Thịnh hỏi xong thì tự mình nhớ ra: “Nửa tháng.”

“…”

Nửa tháng này còn thấy dài đằng đẵng kinh khủng.

Từ một góc độ nào đó mà nói, kỳ nghỉ này bọn họ còn chẳng phải tách ra.

Bởi vì đã ở thẳng trong thân thể đối phương rồi.

Hóa ra chuyện còn lâu hơn so với việc chia xa với bạn trai là việc phải ở trong thân thể của cậu ấy trong suốt cả kỳ nghỉ.

Con người luôn khó tránh khỏi sẽ nghĩ mình may mắn, nghĩ rằng tiếng sấm sẽ không bao giờ kêu trở lại nữa. Cho nên sau khi diễn ra Tứ Hiệu Liên Trại, hai người dần dần bỏ qua chuyện này, nhưng không ngờ có một vài chuyện không nên xảy ra thì vẫn không tránh khỏi.

Nói thế nào thì hai người cũng đã có mấy lần kinh nghiệm, tình cảnh nghiêm trọng hơn nữa cũng đã trải qua rồi, mặc dù hai chữ “kỳ nghỉ” mấu chốt khiến hai người luống cuống chân tay, Thiệu Trạm vẫn bình tĩnh lại trước: “Lát nữa mẹ cậu đến trường đón cậu à?”

Hứa Thịnh nghĩ thầm may quá vừa rồi mình từ chối Hứa Nhã Bình: “Không, bà ấy muốn tới, tôi nói với bà ấy sẽ tự về rồi.”

Thiệu Trạm đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi: “Kể một vài điều về hoàn cảnh gia đình cậu đi.”

Hứa Thịnh cũng không có khả năng kể được hết tất cả chuyện từ nhỏ đến lớn xảy ra trong một lần, chỉ có thể khái quát ngắn gọn, gặp phải vấn đề cụ thể nào thì phân tích: “Trong nhà chỉ có tôi và mẹ, hết rồi. Quan hệ không tốt lắm, cậu đừng chủ động trêu chọc gì bà ấy là được.”

Hứa Thịnh nói đến đây thì khựng lại rồi nói thêm: “Cũng đừng nói gì về…chuyện lớp năng khiếu, bà ấy không thích chuyện đó lắm.”

Thiệu Trạm nhớ đến lớp năng khiếu Mỹ thuật, cũng ngại vì tình huống khẩn cấp nên chưa kịp hỏi nhiều tại sao không thể nói.

“Cậu thì sao”, Hứa Thịnh hỏi ngược lại, “Có gì cần chú ý?”

Thiệu Trạm nói: “Chìa khóa ở túi bên phải, đừng làm mất. Nếu không cửa khóa ở bên ngoài không ai mở cửa cho cậu đâu. Có biết nấu cơm không? Nhà chắc không còn nguyên liệu nấu ăn gì rồi, không biết làm cơm thì gọi đồ ăn về…”

Ít khi nào Thiệu Trạm nhiều lời như vậy, Hứa Thịnh càng nghe càng cảm thấy những việc cần chú ý nhất hình như có hơi chệch hướng.

Chờ đến khi Thiệu Trạm nói đến “điều khiển điều hòa để ở chỗ nào”, Hứa Thịnh ngắt lời nói: “Mẹ nó chứ cậu chờ đã, tôi phải chú ý những điều này về cậu sao?”

Thiệu Trạm: “Nếu không cậu muốn chú ý những cái gì?”

Hứa Thịnh muốn nói, nếu không cũng phải là thông tin về gia đình mới cần chú ý chứ.

Thiệu Trạm ở trong thân thể Hứa Thịnh, đôi mắt hay xếch lên khi cười theo thói quen của Hứa Thịnh cũng bị cậu đè xuống, giọng nói thì vẫn như vậy nhưng đem lại cảm giác khác hẳn, cậu thở dài nói: “Những chuyện khác thì thôi, tôi chỉ chú ý tới cậu thôi, cậu chăm sóc bản thân cẩn thận là được.”

Trong nhà Thiệu Trạm chỉ có mình cậu ở, trước khi ba Thiệu xảy ra chuyện đã ly hôn với mẹ cậu, khoảng thời gian đó ba cậu làm ăn thất bại, tinh thần có vấn đề.

Sau đó chưa đến nửa năm, cậu phải hứng lấy biến cố vào một ngày trời mưa như thác đổ, tiếng sấm rền vang trong bầu trời mưa đêm.

Xe cảnh sát nối đuôi đến đưa tin tức, còn ánh mắt của đám người xung quanh thì như kim châm vậy.

Ban đầu Hứa Thịnh còn đang nghĩ nên làm thế nào, lo lắng điều này điều kia, kết quả bị những lời này của Thiệu Trạm làm cho đáy lòng mềm nhũn, vô số tưởng tượng và lo lắng bị đặt sang một bên: “Anh lo lắng cho em hả?”

Thiệu Trạm rất thích nghe Hứa Thịnh gọi anh.

Bất cứ lúc nào, nhất là lúc hôn và giúp cậu “làm”, Thiệu Trạm thích nhìn tai cậu đỏ hồng lên, lông mi run rẩy giống như cánh bướm, đuôi mắt cũng ửng đỏ vì tình dục, khàn giọng gọi tên mình.

Tuy nhiên chỉ có lần này là cậu không thích.

Thiệu Trạm: “Khi nào đổi trở lại mới được gọi, nghe khó chịu.”

Hứa Thịnh: “Cậu không thể nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy được bản chất sao?”

Thiệu Trạm: “Không thể.”

Hứa Thịnh: “…” Được rồi.

Hai người nắm được thông tin cơ bản, giao hẹn sẵn gặp phải chuyện gì cũng không thể kích động, xem tình hình thế nào rồi lựa theo mà xử lý, lúc này mới kéo hành lý “mỗi người” đi khỏi ký túc xá chuẩn bị khóa lại ra ngoài. Quản lý ký túc xá thấy “Thiệu Trạm” đi ra, mỉm cười nhiệt tình nói: “Nộp chìa khóa, ký tên, ký đây này.”

Quản lý ký túc xá có ấn tượng vô cùng tốt với Thiệu Trạm, vẫn cho rằng đây là một học sinh ưu tú chính trực hiền lành, vừa mới khai giảng đã tố giác bạn học không tốt leo tường!

Hơn nữa cậu học sinh này còn có chữ viết rất đẹp, nét bút sắc bén mạnh mẽ…

Hứa Thịnh nhận lấy bút, điền tên Thiệu Trạm vào tờ đơn.

Quản lý ký túc vốn còn nghĩ là nét bút sắc bén mạnh mẽ, giờ phút này nhìn thấy chữ ký kia, trong đầu chỉ còn lại hai chữ “nguệch ngoạc”.

Chữ này, sao lại xấu như vậy?

Hứa Thịnh ký tên xong thì nhìn quản lý ký túc xá cười: “Kỳ nghỉ vui vẻ, học kỳ sau gặp lại bác.”

Bác quản lý ngẩn người, sau đó ông thấy sau lưng “Thiệu Trạm” là một thiếu niên mặt lạnh, chữ viết trên giấy khi ký tên lại rất đẹp đẽ: Hứa Thịnh.

Sau đó cậu trai mặt lạnh đưa tay ra đằng sau, giữ lấy sau ót người trước mặt, cưỡng ép ấn người đi: “Đi thôi.”

“Cậu nhắn địa chỉ cho tôi đi”, đến trạm xe, học sinh Lục Trung đã lục tục đi được một phần ba, hai phần ba còn lại chính là đội quân học sinh nội trú. Hứa Thịnh nửa ngồi trên vali hành lý, vừa nói vừa cúi đầu đánh chữ, “Từ đây về nhà tôi rất tiện đường, cậu ngồi xe tuyến số 2, đến trạm xe lửa thì xuống, sau đó đi tuyến số 3 qua sáu điểm dừng đến đường Dự Nam là đến.”

“Nhắn rồi”, Thiệu Trạm nói, “Xe đến rồi, tôi nhìn cậu lên xe.”

Đang lúc nói chuyện, xe buýt đi về hướng Nam Bình chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, có vài ba người đi lên.

Khu Nam Bình cách khá xa, cũng có rất ít học sinh từ Nam Bình thi vào đây, Hứa Thịnh kéo vali đi lên trước vài bước, sau đó lại lùi về, ngại vì bên cạnh còn có những người khác đang chờ xe, chỉ có thể dùng một tay nắm lấy bả vai Thiệu Trạm, ghé bên tai cậu nói câu cuối cùng: “Vừa rồi tôi còn sót một chuyện cần chú ý.”

Hứa Thịnh nói đến đây thì dừng lại một chút.

“Một điều cuối cùng cần chú ý chính là…phải nhớ đến bạn trai cậu đấy.”

Hứa Thịnh nói xong mới buông tay ra, xách vali lên xe, quẹt thẻ xong thì đi về phía hàng cuối.

Đường xe đến khu Nam Bình rất dài, sau khi Hứa Thịnh lên xe đã cầm điện thoại di động của Thiệu Trạm để làm quen, trước đây cũng từng dùng qua nhưng thứ tự sắp xếp ứng dụng trên màn hình của hai người không giống nhau, cậu tìm một lúc mới ra được.

Tách nhau ra còn chưa tới mấy phút, Hứa Thịnh đã không nhịn được nhắn tin cho Thiệu Trạm.

-Lên xe chưa?

-Vừa lên tuyến số 2.

Hứa Thịnh gác khuỷu tay lên cửa sổ, chân “cậu” dài, ngồi phía sau có hơi không thoải mái, đang muốn đánh chữ, bên kia lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

-Chuyện kia không cần phải chú ý.

Hứa Thịnh không biết đây là ý gì: ?

Sau khi gửi dấu chấm hỏi đi, Hứa Thịnh mới hiểu ra.

Không cần chú ý vẫn sẽ luôn nghĩ đến cậu.

Hứa Thịnh cười một tiếng, thoát khỏi ứng dụng.

Trước khi xe đến trạm, Hứa Thịnh đeo tai nghe ngủ một giấc trên xe. Trong điện thoại của Thiệu Trạm chỉ toàn bài hát tiếng Anh, nghe không hiểu nhưng giai điệu rất êm tai. Khung cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng xa lạ, đúng lúc xe buýt dừng lại, Hứa Thịnh mở mắt ra, sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, mở mắt ra là thấy cảnh đường phố u tối ở đây.

Từ nhỏ Hứa Thịnh đã theo Hứa Nhã Bình chuyển nhà qua rất nhiều nơi, thế nhưng đến khu Nam Bình này vẫn là lần đầu tiên.

Cho dù chưa bao giờ đến nơi này nhưng chỉ cần nghĩ đến “Thiệu Trạm”, nơi này có liên quan đến Thiệu Trạm, sự xa lạ tựa như biến mất, thậm chí cậu còn có cảm giác hiếu kỳ.

Cậu muốn biết về nơi này.

Cũng muốn kéo gần khoảng cách với Thiệu Trạm hơn một chút.

Nơi Thiệu Trạm ở là một tiểu khu lâu năm, tường bao bên ngoài vừa được sơn lại, ở các khúc quanh và các khe hở vẫn có thể thoáng thấy được lớp sơn cũ màu xám trắng, rất có cảm giác cổ kính, cũng rất náo nhiệt.

Trong khu tập thể dục của tiểu khu có mấy người già mang theo trẻ con ngồi đằng kia nói chuyện phiếm.

Hứa Thịnh kéo vali đi ngang qua bọn họ, tìm được một căn nhà, dùng thẻ để mở cửa ra vào, tiện thể nhắn cho Thiệu Trạm một tin nhắn, trong nháy mắt thẻ ra vào vang lên một tiếng “tách”.

-Tôi đến rồi.

“Tách——–“

Bên kia, Thiệu Trạm vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm, đi xuyên qua đường phố ồn ào, tiếng loa trên đường vang bên tai không dứt.

Cậu dựa theo địa chỉ đi thang máy lên tầng, cửa thang máy “tinh” một tiếng rồi chậm rãi mở ra, cánh cửa có con số “502” viết bằng tay trước mặt chính là nhà của Hứa Thịnh.

Thiệu Trạm trả lời.

-Đến rồi.

Hôm nay Hứa Nhã Bình tan làm sớm. Bà biết được tin gần đây môn Toán của Hứa Thịnh có tiến bộ rõ rệt từ chủ nhiệm lớp 7, cố ý tự tay xuống bếp làm mấy món ăn. Thật ra bà rất muốn ở bên cạnh đứa trẻ này nhiều hơn, nhưng công việc bận rộn không thể làm gì khác, thật sự rất khó dành ra được chút ít thời gian nào.

Thiệu Trạm đứng ở cửa chuẩn bị tinh thần một lúc.

Bình thường ở trường, cho dù bọn Hầu Tuấn có nhận ra chuyện gì không bình thường, cùng lắm cũng chỉ nghĩ rằng tâm trạng “Hứa Thịnh” đang không vui.

Hứa Nhã Bình nói thế nào đi nữa cũng là người thân cận nhất với Hứa Thịnh, trước mặt bà quá dễ dàng bại lộ, nói không lo lắng chắc chắn là nói dối. Tuy Thiệu Trạm đối mặt với chuyện gì xảy ra cũng mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nhưng bây giờ cậu cũng thấy căng thẳng.

“Về rồi à?” Hứa Nhã Bình nghe được tiếng mở cửa, thò đầu từ phòng bếp ra hỏi, “Đói bụng chưa? Con chờ chút, mẹ phải canh độ lửa.”

Trong phòng bếp, người phụ nữ đeo tạp dề, bóng lưng yểu điệu, hẳn là không thường hay vào bếp, nói xong trong phòng bếp vang lên tiếng “xoảng” của nắp vung nện lên thứ gì đó. Thiệu Trạm nghe mà giật mình.

Căn hộ này hai gian một phòng khách, bên trong nhà sáng sủa, gọn gàng sạch sẽ, phòng khách thông với ban công. Trước khi tới Hứa Thịnh nói đi qua cửa rồi đi thẳng vào trong, phòng đầu tiên bên tay trái là phòng cậu. Thiệu Trạm đứng từ xa quan sát xung quanh.

Hứa Nhã Bình bấm thời gian vặn nhỏ lửa, lau tay đi ra từ phòng bếp: “Nếu con đói thì ăn tạm quả táo trước khi tắm, đợi một lát nữa là mẹ ổn thôi. Bỏ đồ xuống trước đã, đứng ngớ người ra làm gì.”

Người phụ nữ trước mặt là mẹ của bạn trai cậu.

Vốn dĩ khi gặp mặt phải gọi là dì, nhưng mà giờ phút này…

“Con biết rồi”, Thiệu Trạm không nghĩ đến phải dùng hình thức này để “gặp phụ huynh”, tâm tình phức tạp, miễn cưỡng gọi một tiếng, “Mẹ.”