Cậu Chủ Bị Bắt Cóc

Cậu Chủ Bị Bắt Cóc - Chương 10: Rốt Cuộc Thì Cậu Là Ai? Nam Ji Won




T/g: Truyện này mình sẽ đăng vào thứ 3,5,7 nhé. Mỗi tuần ba chương thôi ạ!! CẢM ƠN VÌ ĐÃ ĐỌC TRUYỆN CỦA MÌNH T.T

______________________________________________

***Ngoài hành lang bệnh viện***

Won ngồi gục xuống ghế, bên cạnh là mẹ cậu - phu nhân Goo Ji An.

- Con..._ Bà ấp úng.

- Con biết lâu rồi_ Won nói.

- Sao con không nói với mẹ?

- Con mà nói thì thể nào mẹ cũng tìm đến cho xem, chị Yeon sẽ không chịu nổi đâu.

- Nó ghét mẹ lắm đúng không?

- Chị ấy không ghét mẹ đâu_ Thằng nhóc vò mái tóc nhuộm nâu đỏ của mình_ Chị ấy hận mẹ. Rất hận.

Nghe lời này, tim bà như có con dao đâm vào, đau tê tái cả người. Là bà sai rồi. Ngay từ đầu là bà sai rồi. Con gái bà hận bà là phải rồi.

- Yeon không sao, ổn rồi_ Hyun từ phòng bệnh đi ra, ngồi vào ghế bên cạnh Won_ Cháu là Kang In Hyun ạ, chào bác.

- Cháu có phải là..._ Bà nghi ngờ hỏi. Họ Kang tên Hyun, mặt trông khá quen.

- Vâng ạ. Ba cháu là chủ tịch Kang_ Hyun nói khẽ_ Cháu trốn mà. Cháu mà về ba cháu sẽ thịt cháu mất.

- Haha, chủ tịch Kang thương cháu mà, không sao cả_ Bà cười nhưng vẫn là ánh mắt lo lắng nhìn về cửa phòng bệnh.

- Bác không biết Yeon có bệnh à?_ Hyun thắc mắc_ Bệnh viện này là bệnh viện nhà bác mà.

- Nó...bệnh sao?_ Bà Goo sốt sắng, tâm thần lại càng hoảng loạn.

- Chị ấy mắc bệnh máu trắng...và Himophilia ( bệnh khó đông máu) loại nhẹ_ Won khổ sở thốt ra.

- Máu...máu trắng_ Bà bàng hoàng nhìn con trai như muốn níu kéo chút hi vọng là thằng nhóc nói nhầm.

- Bác vào thăm đi, Yeon đang ngủ_ Hyun nói, họ phải có cơ hội nói chuyện với nhau chứ.

- Hai đứa vào cùng ta đi_ Bà đinh ninh nói. Bà không dám một mình đối diện với con bé, bà không đáng làm mẹ. Là lúc trẻ ấy bà quá vô tâm, vô tình.

Won đẩy nhẹ cánh cửa ra, ba người từ từ đi vào. Không ngờ Yeon đứng quay lưng lại với ba người, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, bên kia là vườn của bệnh viện. Xa hơn nữa là thiên nhiên của thành phố Sejong - thủ đô tương lai của Hàn Quốc.

- Hai người rốt cục là ai?_ Yeon không quay lại, cô chỉ hỏi, giọng điệu nhạt nhòa, xa cách.

- Em hỏi ai?_ Hyun giật mình, theo bản năng hỏi lại.

- Em nghĩ hai người biết.

- Anh chẳng là ai cả, anh là người bình thường mà.

- Won? Nam Ji Won phải không? Rốt cuộc cậu là ai nhỉ?_ Cô như có như không hỏi lại, phớt lờ câu trả lời của Hyun.

- Chị...em..._ Won ấp úng.

- Đừng gọi tôi là chị. Tôi không phải chị cậu. Cậu không có chị gái mà, chỉ có em gái thôi_ Yeon vẫn không quay mặt lại, chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh lùng vang lên nhè nhẹ của người con gái nào đó.

- Tất cả các người đều là kẻ dối trá. Y như bà ta vậy, như bà ta năm xưa đã lừa gạt ba tôi vậy!_ Giọng Yeon thê lương kì lạ.

- Anh không muốn nói dối em, nhưng anh phải dấu. Anh xin lỗi_ Hyun khẽ đáp lại, cậu thực sự không muốn dấu cô điều gì cả.

- Không muốn nhưng vẫn nói dối còn gì. Mấy người vẫn là những kẻ lừa gạt như nhau.

Cả căn phòng rơi vào im lặng. Hyun khó chịu mở lời, không biết tại sao cậu rất ghét Yeon im lặng:

- Anh xin em đấy, đừng ghét anh. Ai cũng có lí do cả mà!

- Thế mấy người có nghĩ tôi làm thế này có lí do gì không?_ Yeon với tay lấy con dao, đặt lên cổ tay mình.

- Yeon/Chị à_ Ba người hốt hoảng.

- Tôi chỉ còn mỗi cái mạng này thôi. Tôi không đủ can đảm chịu đựng thêm nữa rồi?_ Yeon cứa sâu vào tay. Một dòng máu đỏ tươi tràn ra, nổi bật trên làn da trắng sữa của cô.

- Đừng. Yeon à, đừng như thế, anh xin em đấy, bỏ dao xuống đi_ Hyun sợ hãi. Một nỗi sợ hãi tràn ngập trong tim cậu, không thể nào nén xuống được.

Yeon ngã xuống sàn nhà lạnh ngắt, nhưng vẫn nói:

- Đừng có lại gần tôi.

- Anh bảo là sẽ bên cạnh em mà. Vừa xong mà đã quên rồi à_ Hyun tiến lại gần, ôm lấy cơ thể cô đang lạnh dần vào lòng_ Thế nên, đừng có mà xa anh, anh sẽ bảo hộ em tới già đấy.

Cô cố ngước lên nhìn cậu. Môi cong lên thành nụ cười. Trước khi không còn ý thức, cô nhìn kĩ khuôn mặt người con trai ấy, nói rất nhẹ:

- Nếu em sống, em sẽ tha thứ cho họ, sẽ thích anh. Nhưng nếu em không bao giờ tỉnh lại, em sẽ hận tất cả, sẽ chẳng bao giờ thích anh đâu.

Rồi cô ngủ trong vòng tay của người con trai ấy - người đang cố gắng chạy về phía phòng phẫu thuật, trên môi cô vẫn là nụ cười hạnh phúc thoáng qua.

Trước khi phòng mổ khép lại hoàn toàn, cậu thầm nói:

- Em sẽ sống.

Won và phu nhân Nam chạy theo phía sau. Khuôn mặt lo lắng và xen cả sợ hãi.

- Anh Hyun, chị...

- Sẽ không sao cả_ Hyun bình tĩnh nói nhưng hai bàn tay lại siết chặt lấy nhau đến mức trắng bệch.

- Mong là thế_ Won nhìn cửa phòng phẫu thuật. Nếu mà lúc này cửa phòng mở và bác sĩ nói là chị Yeon không sao thì tốt.

- Con gái ta sẽ bình an_ Bà Goo khẩn cầu với Chúa, mong người sẽ giúp Yeon vượt qua lần này.