Thanh Nhã còn chưa kịp lên tiếng thì ở đằng sau Bùi Thiêm đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu Ba vang lên.
" Anh là ai? ".
Bùi Thiêm bộ dạng cười cười cợt nhả với cô giật mình quay đầu lại. Hắn lóe mắt phát hiện một người đàn ông tuấn mỹ với nét mặt thâm trầm, dáng vẻ chững chạc, đứng hiên ngang dùng ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt như nhìn một người ngoài mà nhìn mình.
Khóe mắt Bùi Thiêm khẽ giật giật, đối mặt với người này đem lại cho hắn cảm giác lạnh tóc gáy. Người đàn ông này rốt cuộc là ai mà lại có cái khí thế bức người đến như vậy.
" Tôi…chẳng phải vừa rồi đã nói rồi sao. Tôi tên Bùi Thiêm ". Bùi Thiêm ngập ngừng trả lời.
Cậu Ba trầm mặt nhìn Bùi Thiêm. Yên lặng một hồi liền vứt cho Bùi Thiêm ánh mắt vạn phần đáng sợ, quắc mắt sắc lạnh khiến cho Bùi Thiêm cứ có cảm giác như đang cảnh cáo hắn vậy.
Cậu Ba không nói gì, đi sượt qua vai Bùi Thiêm, đứng tới trước mặt Thanh Nhã mà cất tiếng.
" Đứng dậy thôi. Chúng ta mua xong rồi! ".
" Ừ…ừm! ". Thanh Nhã ngây mặt ra một giây mới gật đầu trả lời.
Cậu Hai thấy cậu Ba đã ra mặt, bản thân đứng một chỗ cũng không có lên tiếng nữa. Chỉ là tầm mắt đã sớm cho Bùi Thiêm kia vào danh sách đối tượng gặp mặt là phải tránh xa mấy mét.
Tên này tuyệt đối có ý đồ gì đó với Thanh Nhã.
Bùi Thiêm trơ mắt nhìn cô cùng hai người đàn ông kia rời đi. Chờ cho đến khi thấy bọn họ đã rời khỏi cửa tiệm không còn dấu vết, hắn mới nhíu mày khó chịu ra mặt. Lại như nghĩ tới gì đó trong đầu mà nở nụ cười nhếch mép.
" Thú vị thật! ".
" Thú vị cái gì chứ? Cậu có biết vừa rồi làm cho tôi sợ cỡ nào không? Tự dưng dây vào đám người đó! ".
Lão Trương như rùa rụt cổ trốn ở trong buồng trông thấy đám người Thanh Nhã đã rời đi mới nhảy ra thở phù một hơi, lên tiếng quở trách Bùi Thiêm một câu.
Bùi Thiêm nào có để tâm đến lời nói của lão Trương lúc này. Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ tới người con gái vừa rồi, còn có " hai hũ giấm " kia của cô ấy. Quả thực rất thú vị!
" Lão Trương à! Xem ra, tôi và ông lại phải tới cái huyện kia một chuyến nữa rồi! ".
Bùi Thiêm ánh mắt yêu nghiệt, cong môi cất lời khiến cho lão Trương ở bên cạnh nghe được liền đờ cả người, khuôn mặt khựng lại trợn tròn mắt há hốc nhìn chằm chằm cái tên cuồng điên này.
…
Ba người ngồi trên xe ngựa trở về nhà.
Ở trong xe ngựa, không khí yên lặng được một đoạn thì bị cậu Ba đột nhiên lên tiếng phá vỡ.
" Lần sau gặp loại người kia thì tránh xa ra ".
Giọng nói không nặng cũng không nhẹ, rất thản nhiên mà nói với Thanh Nhã.
Thanh Nhã còn đang ngắm nhìn cảnh vật non nước bên ngoài qua tấm rèm, giật mình quay lại nhìn cậu Ba ngồi chỗ đối diện. Cậu không nhìn cô mà nhìn ra hướng ngoài cửa. Thế nhưng câu nói vừa rồi rõ ràng là đang nói cô.
Mới đầu cô còn mở to mắt ngây ngẩn ra một lúc, ở trong đầu sau đó liền nghĩ ngợi. Cậu Ba kêu cô tránh xa những người như tên lúc nãy ở cửa tiệm. Cậu đang ra lệnh cho cô sao?
Không hiểu sao lúc này cô lại nổi lên bản tính phản nghịch, ương ngạnh của mình. Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, can đảm mà cất giọng phản bác lại cậu.
" Nhưng…tôi làm sao phải nghe cậu chứ? Tôi gặp ai, nói chuyện với ai là quyền của tôi mà! Cậu có quyền gì cấm cản tôi? Tôi là người hầu chỉ phục tùng mệnh lệnh lúc ở trong phủ thôi ".
Cậu Ba vốn tưởng chỉ nói một câu nhắc nhở thì cô gái này sẽ nghe theo. Dù cho có không nghe thì với thân phận của cô cũng sẽ chấp hành theo mệnh lệnh của cậu. Nhưng hình như cậu đã sai rồi!
Người con gái này trưởng thành rồi! Gan cũng lớn hơn rồi!
" Cô nói sao cơ? ".
Cậu Ba quay đầu lại đem cặp mắt phượng dài hẹp nhìn thẳng vào mắt Thanh Nhã mà hỏi khiến cho cô lúc này mới giật mình mà nhận ra hình như vừa rồi mình hơi mãnh liệt chỉ lo cãi lý với cậu mà quên mất người này là tên đại ác ma bản thân vẫn luôn sợ hãi kia.
Cậu Hai ngồi ở giữa thấy hai người như vậy, cảm thấy em trai mình là đang bắt ép dọa nạt người hầu nhỏ. Lại nhìn đến dáng vẻ rụt cổ e dè sợ hãi lúc này của Thanh Nhã, hoàn toàn mất đi cái khí thế hùng hổ khi nãy. Nhất thời khiến cho cậu cảm thấy buồn cười trong lòng.
Vẫn là phải lên tiếng một chút giải vây cho cô.
" Em Ba, không cần phải chấp nhặt với cô ấy! ".
Cậu Ba còn đang nhíu mày khó chịu muốn hỏi cho ra lẽ Thanh Nhã. Nhưng nghe thấy anh Hai ở bên cạnh nói vậy, cậu chỉ đành thu liễm lại bộ dạng " đáng sợ như hùm " trong mắt của Nhã.
Thanh Nhã thấy cậu Ba không nói gì nữa, quay mặt đi chỗ khác thì ở trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi cô đúng là bị cho ăn gan hùm mật gấu rồi, mới dám đi chọc vào tên đáng sợ này.
Cô dùng ánh mắt cảm kích quay sang nhu mì nhìn cậu Ba. Cậu Ba hiểu ý biết cô là đang cảm tạ mình thì mỉm cười ôn nhu.
Thu vào trong mắt cậu Ba lại khiến cho cậu càng thêm khó chịu. Cô vậy mà ở trước mặt mình liếc mắt đưa tình với anh Hai của mình? Thật là càng ngày càng không phải phép rồi!
Cậu giận dữ như con mèo xù lông bị ai chọc vào mà khoanh tay ra trước mặt tựa đầu ra khung cửa sổ xe, đầu hơi lệch sang một bên mà nhắm mắt lại làm ra hành động đi vào giấc ngủ. Thực chất là không nhìn nổi cảnh cô thân thiết với anh Hai của mình. Còn là ở ngay trước mặt mình nữa chứ!
…
Vì lúc trở về đường rất thuận lợi, không có gặp phải chướng ngại gì nên bọn họ chỉ đi mất hai ngày một đêm đã trở về phủ huyện.
Xe ngựa dừng xuống trước cửa phủ nhà họ Lý, cậu Hai cùng cậu Ba bước xuống trước. Cậu Hai đưa tay ra đón lấy Thanh Nhã. Thanh Nhã cũng không e ngại gì mà đưa tay ra nắm lấy tay cậu Hai. Hành động thân thiết này của hai người khiến cho ai kia khó chịu ở trong lòng lại không thể nói ra. Chỉ có thể ngậm ngùi giữ ở trong lòng cơn bức bối.
Anh đánh xe ngựa là người ngoài cuộc có thể nhìn ra mối quan hệ của ba người này. Ở trong đầu lập ra một cái sơ đồ quan hệ phức tạp. Theo tình hình này thì cậu Hai cũng thích cô Nhã. Mà có vẻ cô Nhã cũng có ý gì đó với cậu Hai. Cậu Ba lại cũng thích cô Nhã.
Nhìn tình hình này khả năng cao cậu Hai sẽ chiếm phần thắng nhiều hơn. Nhưng cũng không thể đưa ra kết luận ngay được. Ba mươi chưa phải là tết mà!
Bởi vì trong nhà không có một ai biết ba người sẽ về giờ này nên không có ai ra cửa đón tiếp.
Ba người kêu anh hầu gác cổng phủ mang theo mười cân đá trở vào trong nhà.
Lúc thấy ba người đã về, bà Cả, bà Hai cùng bà Ba đang ngồi ở trong gian phòng khách ngay lập tức đứng dậy, vẻ mặt hăm hở vui mừng như được mùa mà ra hỏi han đủ kiểu.
" Thằng Hai cùng thằng Ba về rồi đó à! ". Bà Cả ngồi đó cũng phe phẩy quạt mo mà lên tiếng.
Thấy mình đã không còn phận sự gì nữa, Thanh Nhã tự giác lui đi trở về phòng.
Chỉ là trên đường trở về lại không được thuận lợi cho lắm. Giữa đường về phòng cô lại bất ngờ bị một người chặn lại. Giọng nói lảnh lót cao chót vót của người kia vang lên.
" Con Nhã! Mày về rồi đó à! ".
Thanh Nhã ngẩng đầu liền nhìn thấy là Liễu- người hầu mà mấy tháng trước còn tìm cách hãm hại cô nhưng đã bị cô vạch trần chiêu trò. Hiện tại cô ta cao ngạo đứng trước mặt cô, khác biệt ở chỗ mà Thanh Nhã có thể ngay lập tức nhìn ra ở cô ta chính là bộ quần áo nhung gấm tím trên người cô ta đang mặc là loại chỉ dành cho đàn bà trong nhà này mặc.
Trong đầu Thanh Nhã rất nhanh liền nhảy số.
Cô chợt nhớ lại một đoạn kí ức ở kiếp trước. Liễu ở kiếp trước không biết đã dùng thủ đoạn gì cũng đã thành công trở thành mợ Hai của cái nhà này. Nhưng lúc đó còn lâu lắm. Hơn nữa lúc đó cũng là lúc cô đã bị già làng bắt đi thẩm vấn định tội vì tội chửa hoang.
Kiếp trước Liễu đã không từ thủ đoạn để leo lên làm vợ cậu Hai, trở thành mợ Hai của nhà họ Lý. Mãi cho đến về sau cô mới từ miệng Lành nghe được thì ra Liễu đã chuốc thuốc cậu Hai rồi leo lên giường cậu, buộc cậu Hai phải cưới mình.
Dừng lại hồi ức. Quay trở lại thời điểm hiện tại ở kiếp này cậu Hai lại đi lên tỉnh. Mà nhìn thái độ kiêu căng, hùng hổ của Liễu có thể lờ mờ đoán ra được. Đối tượng bị Liễu tính kế ở kiếp này ở trong phủ này trừ cậu Hai, cậu Ba đã cùng đi với cô lên tỉnh thì còn chừa lại ai ngoài cậu Cả kia.