Khí tức lạnh lẽo quanh người của Giang Chỉ giảm đi mấy phần, cô nhẹ nhàng thở ra không để lại dấu vết.
Lần này, cô phải làm Hứa Niệm chết tâm.
Đã cắt đi đoạn tình cảm này, cô ấy hẳn là sẽ không ngốc đến mức mang chuyện của cô đi bêu xấu ở công ty.
Dù sao phải bảo vệ được bản thân và danh dự của chính mình thì mới là điều quan trọng nhất.
Xử lý xong yêu cầu từ người ủy thác, sắc trời dần dần tối đi, hai người ở dưới lầu của tòa cao ốc, mỗi người đi một ngả.
Hứa Niệm vứt đôi giày cao gót đã hành hạ cô cả ngày, ôm đôi gót chân đau nhức của mình nhảy lên ghế sofa.
Một loạt tin nhắn nhảy vào tầm mắt.
【 Hôn vợ đi ~ Đã mấy giờ rồi mà nữ ma đầu kia vẫn chưa chịu thả người sao?】
Kèm theo đó là biểu tượng cảm xúc sờ đầu mèo ủy khuất, có ba chữ to: "Tôi nhớ vợ."
Trong câu chữ đều giống như chó con tội nghiệp chờ đợi chủ nhân.
Chỉ đọc vài tin nhắn thôi đã khiến Hứa Niệm bớt mệt mỏi sau một ngày chạy bôn ba khắp nơi.
"Tới rồi đây, tới rồi đây, hôm nay em ra ngoài cùng nữ ma đầu, về nhà rất muộn. Để bảo bối Thư Thư phải chờ rồi."
Giọng nói khàn khàn pha chút cưng chiều trêu chọc vang lên, "Muốn em thì cứ việc nói thẳng."
Cô ngầm chọc chọc, chờ đợi phản ứng của Thư Thư.
Một cuộc gọi thoại đánh tới, giọng nói nhẹ nhàng của người bên kia trêu đùa Hứa Niệm, xuyên qua màn hình có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngạo mạn của đối phương: "Nghĩ đi, em thấy thế nào? Em có ý kiến gì không?"
"Chậc chậc, cái đuôi nhỏ của em sắp dựng lên rồi." Hứa Niệm làm bộ cười nói.
"Không lộn xộn, nói chuyện chính một chút đi. Dạo này chị hơi bận công việc, có thể không có thời gian với em nhiều như trước. Nhưng em phải tin tưởng chị, trái tim của chị chỉ dành cho em. Trong thời gian chị không có ở đây, hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để chị lo lắng."
"Em biết, em biết, vợ nhỏ, em biết chị nói cái gì. Chị cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, thân thể của chị chỉ thuộc về em mà thôi." Trong mắt của Hứa Niệm tràn đầy cưng chiều, chỉ là hôm nay cô thay đổi cách nói một chút, xé bỏ mọi hiềm nghi trước đó.
"Đúng thế, em cũng nói nhiều lần lắm rồi, chị là thuộc về em."
Tai của Giang Chỉ đỏ hồng, trên mặt hiển hiện cảm giác xấu hổ cùng ngượng ngùng.
"Ừ, thật ngoan, chị biết thế là tốt rồi."
Giang Chỉ ho khan vài tiếng, vội vàng đổi chủ đề: "Nếu không nói chuyện này, công việc hôm nay của em có thuận lợi không? Nữ ma đầu lại nghĩ ra chiêu trò gì mới để đối phó với em sao?"
Vừa nói ra lời này, cảnh tượng trong thang máy hiện lên trong đầu của Giang Chỉ.
Loại chuyện này không thể nói cho bạn nhỏ nhà mình biết, cô và Hứa Niệm thật sự quá mơ hồ, bất kỳ người con gái nào cũng không thể tiếp nhận nổi, cho dù chỉ thân mật qua mạng thì tuyệt đối cũng không được.
Cũng may hôm nay Hứa Niệm đã không còn nghĩ đến cô nữa, sau này sẽ tránh xa cô, không ai có thể chen chân vào mối quan hệ tình cảm của cô và bạn nhỏ nữa.
Hứa Niệm chột dạ sờ lên cái mũi: "Đừng nói nữa, hôm nay nữ ma đầu lại gài bẫy em, còn nói những điều trên trời dưới đất. Nhưng chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thế lực tà ác! Em sẽ kiên trì chiến đầu vì chính nghĩa!"
Lời nói này nửa thật nửa giả, vốn dĩ Hứa Niệm cũng có chuyện khó nói.
Hôm nay cô chìm trong lồng ngực của người con gái khác, điều này gần như có thể coi là một sự lừa dối về mặt thể xác.
Nhất là đối phương sớm tối ở chung một chỗ với cô, không những thế còn là cấp trên có mưu đồ làm loạn với cô, chuyện này không có cách nào giải thích được.
Chuyện Giang Chỉ có sở thích biến thái, cô không thể nói cho Thư Thư biết được, tránh để người mình yêu lại suy nghĩ quá nhiều.
Hẹn hò qua mạng kiêng kỵ nhất là có người khác xuất hiện bên người, đặc biệt là sự tồn tại của nữ ma đầu kiêu ngạo này, ai mà chấp nhận cho được.
Nếu Thư Thư biết nữ ma đầu biến thái như vậy, nhất định sẽ ăn dấm. Thậm chí có thể yêu cầu cô từ chức.
Một mặt là cơ hội phí hết tâm tư mới đạt được, một phương diện là người bạn đời hết mực yêu thương và quan tâm mình, Hứa Niệm không nỡ buông bỏ một trong hai.
Vì cuộc sống hạnh phúc của cả hai, tốt hơn hết là không nên nói ra những chuyện như thế này.
Một khi mọi chuyện đã ổn định, lúc đó cầu hôn với Thư Thư cũng không tính là muộn.
"Chị tin tưởng em, nhất định bảo bối có thể vượt qua khó khăn và hạ gục được nữ ma đầu!" Giang Chỉ khích lệ cô, âm thanh vô cùng nghiêm túc, "Nếu như không giải quyết được nữ ma đầu, cũng có thể nói cho chị. Chị tuyệt đối sẽ không cho phép người nào làm tổn thương đến em!"
Giang Chỉ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến người của cô!
Nếu có ai dám chạm vào bảo bối của cô, cô nhất định sẽ xé xác người đó ra thành từng mảnh.
"Yên tâm đi, không gì có thể đánh bại được em đâu kể cả đó là nữ ma đầu. Trong tay của em có một bảo trượng, có thể thu phục yêu ma, tất cả ma quái đều trốn không được!"
Trên mặt của Hứa Niệm lóe lên chột dạ, quyết định che giấu chuyện không đứng đắn của Giang Chỉ.
Tuổi tác của Thư Thư không chênh lệch nhiều với cô thì có thể mạnh đến mức nào? Chỉ cần có cô ấy có lòng bảo vệ mình như vậy là đủ rồi. Nếu đối đầu trực diện với một nữ ma đầu như Giang Chỉ, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương. Nhất định cô sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra!
"Được rồi, được rồi, sứ giả chính nghĩa của chị." Giang Chỉ dỗ dành người kia như một đứa trẻ.
Cách họ hòa hợp luôn là như vậy, tuy giả vờ không chênh lệch tuổi tác nhưng cả hai đều biết nhường nhịn nhau. Bởi lẽ trong lời nói luôn chứa nhiệt độ, chẳng biết là nói ra có thể thoải mái hay không, chỉ biết là nó có thể khiến người nghe bị bỏng hết người.
Có điều . . . Chênh lệch tuổi tác tựa như hoa hồng có gai, thỉnh thoảng nhảy ra đâm cô một chút lại một chút.
Bạn nhỏ vừa mới đại học tốt nghiệp, đi vào chỗ làm việc, chính là đang ở thời thanh xuân, bên người của cô ấy cũng có nhiều cô gái trẻ cùng trang lứa.
Còn cô thì đã vượt qua giai đoạn kia, tiến vào giai đoạn mới trước cô ấy một bước, cũng không có nhiều chủ đề chung như những người cùng trang lứa. Hơn nữa chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, nếu người kia biết chân tướng, liệu cô ấy có ghét bỏ mình hay không?
Giang Chỉ mím môi, ngón tay vô thức mân mê tấm ga trải giường, trên khuôn mặt thanh tú thanh lãnh hiện lên sự do dự, "Bảo bối, em có thể chấp nhận khoảng cách tuổi tác quá lớn giữa những người yêu nhau không? Đại khái khoảng bảy đến tám tuổi, đồng nghiệp của chị có một cô bạn gái lớn tuổi hơn cô ấy rất nhiều nhưng nhìn bọn họ rất xứng đôi."
Cô siết chặt tấm ga trải giường, câu hỏi này đã làm cô bận tâm quá lâu, nhất định cô phải tìm ra đáp án.
"Sao?" Chủ đề nói lan man quá mức, Hứa Niệm sửng sốt một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: "Bảy đến tám tuổi? Không hẳn, nếu chênh lệch tuổi tác quá lớn sẽ có khoảng cách thế hệ. Nói cái này để làm gì? Em có chị, thế là đủ rồi."
Không thể phủ nhận, khi nghe được câu hỏi này, trong đầu của Hứa Niệm lập tức hiện lên hình bóng của nữ ma đầu.
Một cấp trên lớn hơn cô bảy đến tám tuổi có sở thích kỳ quái, tính tình cổ quái để cho người ta nhìn không thấu. Nhất là cô ta còn có sở thích biến thái còn có nghĩ ra một số thủ đoạn để hành hạ cấp dưới thì kiểu người này hiển nhiên là có vấn đề về mặt tâm lý.
Có một số điều dù điều kiện bên ngoài có xuất sắc đến đâu cô cũng không thể bỏ qua.
Cô sợ hãi khi phải làm việc dưới quyền của người này vào mỗi ngày. Nếu như yêu một người như vậy sẽ còn tệ hơn là sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Cô lắc đầu, bỏ lại ý nghĩ đáng sợ này sau lưng: "Thật may mắn, Thư Thư và em không chênh lệch tuổi tác quá lớn. Giữa chúng ta không có khoảng cách thế hệ, có vô số chủ đề để nói. Nếu chúng ta nói chuyện với những người có sự chênh lệch tuổi tác lớn, thậm chí dù đó là tình yêu thì đó cũng là một vấn đề rất lớn."
Chó ngáp phải ruồi, người kia đã đánh chính xác vào chỗ đau của Giang Chỉ khiến cô càng lúc càng che giấu thân phận thật của mình kỹ hơn.
Cô gượng cười: "Ừ, may mắn là chúng ta không chênh lệch nhiều, không có khoảng cách thế hệ."
Nụ cười không chạm tới đôi mắt tràn đầy bối rối cùng phiền muộn, Giang Chỉ càng cảm thấy tuổi tác là khoảng cách giữa họ.
Ban đầu, họ chỉ muốn tìm một người bạn tâm giao để giải tỏa nỗi cô đơn, chơi trò giả vờ với người yêu bí mật của mình, vì họ sẽ không bao giờ gặp mặt trực tiếp nên họ có thể làm gì nếu nói dối về tuổi của mình? Thế nhưng khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau là có thật.
Chưa từng nghĩ thật sự quyết tâm, cô cũng không muốn chỉ có thể cảm nhận được đối phương quan màn hình.
Cô muốn nhìn người ấy một chút, nhìn cô gái bé nhỏ này đến cùng có năng lực gì để cô nhớ thương. Muốn kề da thịt với người ấy, muốn làm những điều mà mình hằng mơ ước.
Cô không muốn dựa vào vài lời an ủi qua màn hình lạnh lùng như thế này, như vậy còn chưa đủ, cô muốn chân thật chạm vào người kia.
Giữa họ lẽ ra không nên như thế này, nhưng chỉ có thể được như vậy mà thôi.
Người kia đã từng đề cập muốn gặp mặt nhau nhưng cô luôn né tránh hết lần này tới lần khác. Cô thực sự không biết mối quan hệ này có thể duy trì được bao lâu.
Nếu có một ngày, người ấy biết cô không hoàn hảo như trong tưởng tượng, liệu người ấy có còn bằng lòng ở bên cô không?
Giang Chỉ xoa lên gương mặt thon gầy, cô trẻ hơn rất nhiều so với những người cùng trang lứa, vừa trưởng thành vừa trí thức.
Người ấy sẽ thích con người thật của mình sao?