Cao Thủ Tu Chân

Chương 901




Hôm nay Hoa Lộng Ảnh sà vào lòng Diệp Thiên trong lớp học đã khiến họ phục Diệp Thiên sát đất nên đã thay đổi cách gọi.



Diệp Thiên thản nhiên gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ba người. Bốn cô gái ở đối diện cũng nhìn về phía cậu.



Trước đó, khi Diệp Thiên chưa tới thì mấy người Tề Văn Long đã hơi quá chớn nói rằng Diệp Thiên lợi hại thế nào, có thể một chọi một trăm như thế nào, hơn nữa còn được Hoa Lộng Ảnh – hoa khôi của trường sà vào lòng nên bốn người đều nhìn Diệp Thiên với vẻ hiếu kỳ.





Thế nhưng giờ Diệp Thiên xuất hiện, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng bình thường. Nhất là người đẹp cực phẩm mặc đồ da đi dày da kia càng hơn thế, cố ấy chỉ liếc nhìn cậu rồi lập tức rời ánh mắt đi hướng khác.



Nghĩ tới tin đồn hôm nay Hoa Lộng Ảnh sà vào lòng người đàn ông khóc hết nước mắt thì cô ấy chỉ khẽ hừ một tiếng.







Trong mắt bốn cô gái chứa đựng sự khinh thường, sao Diệp Thiên có thể không nhận ra, nhưng cậu phớt lờ, chỉ lo rót rượu vào ly.



“Nào, tôi giới thiệu một chút”.



Tề Văn Long đứng dậy.



“Đây là bạn cùng phòng kí túc xá bọn tôi, Diệp Thiên!”.



Tề Văn Long nói xong, lại lần lượt giới thiệu các nữ sinh ở đối diện một lượt.



Người ngồi ngoài cùng bên trái mặc áo sơ mi caro tên là Hoàng Du, người ngồi cạnh đeo kính giống như thanh niên nghiêm túc tên là Hồ Vũ Nhiên, ở bên cạnh nữa, cô gái tóc dài ngang vai, môi đỏ như lửa tên là Ngô Lễ Phương. Nhìn sắc mặt của Tề Văn Long, Diệp Thiên biết Ngô Lễ Phương chắc hẳn là mục tiêu của cậu ta tối nay.



Khi giới thiệu đến cô gái áo da ở ngoài cùng bên phải, sắc mặt Tề Văn Long trở nên trịnh trọng rõ rệt, miệng nở nụ cười.



“Giới thiệu với cậu, đây là hoa khôi nổi tiếng của trường Đại học Thủ Đô chúng ta, tài nữ khoa Tài chính, Thu Nhược Hi!”.



Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, chẳng trách cậu cảm thấy cô gái này rất quen, hóa ra là Thu Nhược Hi xếp thứ tư trong bảng hoa khôi của trường Đại học Thủ Đô. Hôm đó khi Tề Văn Long giới thiệu, cậu có xem qua ảnh cô ta ở trên mạng.



Diệp Thiên nhìn bốn người nọ, mỉm cười gật đầu, xem như đã chào hỏi. Dù đối diện với hoa khôi đứng thứ tư của trường Thu Nhược Hi, cậu cũng chỉ mỉm cười thoáng qua.



Bốn người đối diện thấy thái độ của Diệp Thiên như vậy lập tức nhíu mày.



Bọn họ vốn đến sớm hơn Diệp Thiên, cậu là một nam sinh mà lại đến muộn hơn nữ sinh, theo lý mà nói người đến muộn nhất nên bày tỏ chút gì đấy.



Nhưng Diệp Thiên không có phản ứng gì đã đành, lại còn giống như không hứng thú gì với bọn họ, bộ dạng thờ ơ, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, khiến mấy người họ đều cảm thấy không vui.



Nhất là Thu Nhược Hi, gần đây cô ta thân cận với Khương Minh, sắp trở thành cố vấn kế toán của Khương Minh, trở thành một thành viên trong đó, cô ta càng tự cao tự đại, chẳng xem ai ra gì.



Đàn ông bình thường gặp cô ta ai mà không mê đắm, ân cần với cô ta, thế nhưng dường như Diệp Thiên không có hứng nhìn cô ta lấy một cái, lập tức làm dâng lên ngọn lửa trong lòng cô ta.



“Ô hô, anh chàng đẹp trai này có cá tính thật đấy!”.

Ngô Lễ Phương nóng bỏng bắt mắt liếc nhìn cậu, có vẻ chế nhạo.