Cao Thủ Tu Chân

Chương 446




“Huyệt Đạo Đồng Nhân này nghe đồn rằng tiềm ẩn bí mật về việc đạt tới cảnh giới chí tôn võ thuật, Hoa Hạ chúng ta có vô số thiên tài võ giả, nhưng số người đạt đến chí tôn võ thuật thì rất ít, vì sự hưng thịnh phồn vinh của giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta, phái Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi mới mời mọi người đến cùng tìm ra bí mật của Huyệt Đạo Đồng Nhân, chỉ hi vọng Hoa Hạ của chúng ta có thể xuất hiện thêm vài vị chí tôn võ thuật nữa!”.



“Sau đây chính là Gia Cát Trường Hận của nhà họ Gia Cát ở Lũng Tây, sẽ lên giới thiệu cho mọi người về Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.



Lí Tẩm Vân nói xong, chìa tay ra mời, một người từ phía sau bức bình phong của quảng trường bước ra.





Người vừa bước ra là một người đàn ông 40, 50 tuổi, mặt nở nụ cười, tay cầm quạt lông, trên hông có gài một chiếc bút phán quan bằng sắt, bước đi như rồng như hổ, hai mắt lóe lên tia sáng, xuất hiện trước mắt của tất cả mọi người.



Thấy người này xuất hiện, vô số người đều há mồm trợn mắt, vô cùng kinh ngạc, cho dù là những thiên tài đỉnh cao như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng lộ vẻ kính nể, biểu cảm rung động.



“Là tiền bối Gia Cát!”.



Tiêu Thiến Tuyết nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp đầy kích động.



Diệp Thiên ngước mắt nhìn, cảm thấy nội lực trên cơ thể người đàn ông trung niên này vô cùng dồi dào, vùng xung quanh chân của ông ta đều thấp thoáng mùi vị của pháp trận, người này chắc chắn là một cao thủ tinh thông về tính toán và bố trận.



Ông ta cong miệng cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy nhã hứng.



“Gia Cát Trường Hận, Tây –Gia Cát sao?”.







Khi Diệp Thiên còn chưa thực sự thành danh trong giới võ thuật, giới võ thuật Hoa Hạ đã coi “Tứ Tuyệt” là nhất, và Gia Cát Trường Hận này chính là một trong số đó.



“Này, người kia chắc anh không biết nhỉ?”, Tiêu Thiến Tuyết ngạo mạn nói: “Đó là một tiền bối Gia Cát Trường Hận, một trong “Tứ Tuyệt” của giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta đấy!”.



“Trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ mới được công bố không lâu, ông ấy đứng thứ tư đó!”.



Diệp Thiên không trả lời, nhìn lên người Gia Cát Trường Hận một lúc, rồi thu lại ánh mắt với vẻ hơi thất vọng.



“Đúng là gặp mới thấy không như lời đồn!”.



Tiêu Thiến Tuyết ngồi bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt đầy khó hiểu và tức giận.



“Anh thật là, đang nói gì thế hả?”.



“Có phải đến tiền bối Gia Cát Trường Hận mà anh cũng không biết không đấy? Đó là nhân vật anh hùng ở miền Tây, từng một mình dùng pháp trận tiêu diệt ba nghìn sơn tặc, bảy tên hung ác ở Long Trung cũng bị ông ấy giết chết, nếu so với ông ấy thì đến sư phụ tôi cũng không bằng, anh nói cái gì mà gặp mặt thấy không như lời đồn? Có phải anh không muốn được yên ổn nữa không?”.



Gia Cát Trường Hận là một trong những thần tượng của cô ấy, cô ấy cũng từng mơ mộng có một ngày có thể có được thực lực vô địch giống như Gia Cát Trường Hận, tạo phúc cho người dân, tạo đức cho thiên hạ, bây giờ nghe thấy Diệp Thiên hình như không coi Gia Cát Trường Hận ra gì, đương nhiên là cô ấy tức giận rồi.



Diệp Thiên không hề giải thích, chỉ khẽ lắc đầu.



Cậu thất vọng là vì thực lực của Gia Cát Trường Hận.



Vốn tưởng “Tứ Tuyệt” của Hoa Hạ tuy tu vi có mạnh có yếu, nhưng chắc cũng không chênh lệch quá lớn, bây giờ nhìn thấy Gia Cát Trường Hận, cậu mới biết bản thân đã hiểu nhầm.