Cao Thủ Tu Chân

Chương 412




“Ồ!”.



Trong màn mưa lớn, một quyền của Tiêu Ngọc Hoàng đánh ra, một nửa bầu trời đều bị nhuốm bởi ánh sáng ba màu, trông vô cùng kỳ dị, như thể cầu vồng ba màu vậy.



Sức mạnh của quyền đó xé ngang màn mưa, tạo thành một con đường đủ để một người đứng, rồi chĩa thẳng vào bản đồ Thái Cực trước người Diệp Thiên.





“Đoàng!”.



Bầu không khí vang lên tiếng nổ khủng khiếp, đó là tiếng nổ kịch liệt được tạo ra do hai luồng khí va chạm vào nhau.



Sức mạnh sát quyền của Tam Nguyên Quy Nhất tỏa ra mạnh mẽ hết sức, đâm mạnh lên bản đồ Thái Cực âm dương phía trước Diệp Thiên, Diệp Thiên vẫn là giơ thẳng tay phải ra, hai mắt dửng dưng như không.



Quyền thứ hai vô hạn lại bị bản đồ Thái Cực này chặn lại.



“Hừ, chỉ dựa vào nó mà cũng đòi chặn quyền của tôi, nằm mơ, phá vỡ cho tôi!”.



Tiêu Ngọc Hoàng nhìn thấy quyền mà ông ta tung ra lại bị ngăn chặn, chỉ hừ nhẹ một tiếng, nội lực điên cuồng sục sôi, tia sáng ba màu lại mạnh lên, sức mạnh tăng lên gấp đôi trước đó.



Bản đồ Thái Cực đó gần như không thể chống đỡ nổi vậy, bị quyền vừa rồi tấn công làm cho lùi về phía sau, dần dần áp sát về phía Diệp Thiên.



Còn Diệp Thiên, bàn chân cũng hơi dịch chuyển, trượt về phía sau nửa thước, gần như lùi đến mép cột đá, phía sau cậu là vực sâu vạn trượng.



“Diệp Lăng Thiên, không cần phải giằng co nữa, tôi sẽ dùng sát quyền thứ hai này kết thúc cuộc đời cậu trên núi Phi Vũ!”.



Tiêu Ngọc Hoàng ha ha cười lớn, Tam Nguyên Quy Nhất của ông ta năm xưa đến ngay cả Diệp Vân Long cũng không dám đỡ chính diện, còn Diệp Thiên đỡ chính diện như vậy coi như đã rơi vào sự sắp xếp của ông ta.



Và trong hơn mười năm khổ luyện, Tam Nguyên Quy Nhất của ông ta đã đạt đến cấp độ siêu phàm, tùy ý sử dụng, đã không còn bị giới hạn bởi bốn chữ “kỹ thuật võ nghệ” nữa, ông ta hoàn toàn có niềm tin có thể hủy diệt tất cả, cho dù Diệp Vân Long đứng trước mặt ông ta lúc này, ông ta cũng nắm chắc được 40% phần thắng, huống hồ chỉ là một Diệp Thiên còn non như vậy?



“Diệp Lăng Thiên nếu không đỡ được quyền này của Tiêu Ngọc Hoàng, vậy thì coi như thua!”.



Dược Không Nhàn đứng chắp hai tay sau lưng, ánh mắt rưng rưng, nhìn Diệp Thiên bị quyền của Tiêu Ngọc Hoàng ép cho lùi ra sau, ông ta đã cảm nhận được sự thắng cuộc nghiêng về phía Tiêu Ngọc Hoàng rồi.



“Ngọc Hoàng Đại Đế”, “Nửa đời vô địch”, đây chính là Tiêu Ngọc Hoàng, kẻ mạnh từng áp đảo cả một nửa Hoa Hạ.



Cả Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đều lo lắng đến mức tim treo ngoài lồng ngực, Diệp Thiên chỉ cần bị ép lùi về phía sau nửa bước nữa thôi, là sẽ rơi xuống vực sâu tan xương nát thịt.



“Hừ!”.



Những người đứng xem đều cho rằng Diệp Thiên đã bị ép đến đường cùng, đúng lúc này, Diệp Thiên lại khẽ nhếch nụ cười.



“Tiêu Ngọc Hoàng, đây là tuyệt chiêu của ông sao?”.



Trong mắt cậu lóe lên tia sáng, sau đó lật ngửa bàn tay.



“Càn Không Vô Cực Thuẫn, nghịch chuyển âm dương!”.

Bàn tay cậu giơ thẳng ra, nhẹ nhàng xoay chuyển, bản đồ Thái Cực âm dương vốn sắp bị phá vỡ bởi sức mạnh của quyền vừa rồi, thế mà lại bắt đầu xoay chuyển điên cuồng hơn.