Cao Thủ Tu Chân

Chương 405




Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt phức tạp vô cùng, trên thế giới này không còn màu sắc gì nữa, trong mắt cô ta chỉ còn lại bóng dáng sừng sững của Diệp Thiên.



Đám người Tiếu Văn Nguyệt đứng ngây ra tại chỗ, trong lòng có vô vàn cảm xúc đan xen. Trên hai cột đá, Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng nhìn nhau, trong không khí như có một luồng khí thế mờ ảo lan ra. Luồng gió xung quanh bọn họ đều bị đẩy ra hết, dường như giữa hai người mơ hồ hình thành một nguồn năng lượng mạnh mẽ có thể thấy bằng mắt thường.





“Đó là Diệp Lăng Thiên sao?”.



Võ giả xung quanh khe núi đều nhìn về phía Diệp Thiên, vô cùng kinh ngạc. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vị chí tôn võ thuật thiếu niên danh tiếng lẫy lừng này.



“Trời ạ, đúng là trẻ tuổi giống y như lời đồn!”.



Tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên tai không dứt, thật sự là vì danh tiếng của Diệp Thiên gần đây quá nổi.



Gần như mỗi một chuyện lớn xảy ra trong giới võ thuật đều có liên quan đến cậu. Nhất là giết Đường Đôn Nho, một quyền đấm chết Phan Hoài Uyên, đều là những chiến tích huy hoàng.



“Tuổi niên thiếu mà đã có tu vi như vậy, Diệp Lăng Thiên không hổ danh là chí tôn võ thuật thiếu niên. So với cậu ta, cái gọi là chín thiên tài đỉnh cao hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới”.



Điện chủ Dược Vương Điện - Dược Không Nhàn cúi đầu đứng ở bên vách núi, khẽ giọng cảm khái.



Dược Du đứng bên cạnh ông ta, đôi mắt xinh đẹp nhìn bóng lưng Diệp Thiên chăm chú. Nhớ tới phong thái vô địch của Diệp Thiên khi đánh chết Phan Hoài Uyên ở thung lũng hoa ngày trước, trong lòng cô ta chợt bừng tỉnh.



“Trận chiến này anh có thể thắng không?”.



Ông lão cụt tay bình tĩnh trở lại, nhìn Diệp Thiên đang đứng đối diện với Tiêu Ngọc Hoàng, khẽ thở dài.



“Diệp Lăng Thiên đúng là tài năng, tu vi hiện tại của cậu ta có lẽ đã đạt đến cuối cấp chí tôn võ thuật, thậm chí là đỉnh cao chí tôn võ thuật”.



Người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh nghe thấy, quay đầu lại hỏi: “Ông nội, trận chiến này Diệp Lăng Thiên sẽ thua sao?”.



Ông lão cụt tay trầm ngâm chốc lát mới khẳng định gật đầu.



“Tuy Diệp Lăng Thiên mạnh, nhưng Tiêu Ngọc Hoàng còn đáng sợ hơn”.



“Khi chiến đấu với Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng đã là đỉnh cao chí tôn võ thuật, bây giờ hơn mười năm trôi qua, tu vi của ông ta tất nhiên đã tiến bộ thêm. Rốt cuộc đã đến cảnh giới nào ai mà biết được?”.



Ông ta lắc đầu khẽ than: “Suy cho cùng Diệp Lăng Thiên vẫn còn quá trẻ, nếu cho cậu ta thêm mười năm tích lũy, có lẽ có thể bất phân thắng bại với Tiêu Ngọc Hoàng. Nhưng bây giờ nhận lời khiêu chiến của Tiêu Ngọc Hoàng thì gần như không có phần thắng”.



“Sau ngày hôm nay, có lẽ truyền thuyết về chí tôn võ thuật thiếu niên sẽ hoàn toàn lụi tắt”.



Người phụ nữ váy trắng nghe vậy ánh mắt dao động, hồi lâu không lên tiếng.



Sáu vị cao thủ chí tôn võ thuật của bảy gia tộc ở Vân Kiềm đứng bên cạnh hai người họ thay đổi sắc mặt liên tục, trong lòng tràn đầy mong chờ.

Cỏ Ngân Lân trong thung lũng hoa là của Diệp Thiên, Diệp Thiên còn đây đương nhiên bọn họ không dám động vào. Nhưng nếu hôm nay Diệp Thiên chết trong tay Tiêu Ngọc Hoàng, cỏ Ngân Lân sẽ trở thành vật vô chủ. Đến lúc đó, bọn họ có thể đạt được ý nguyện, chiếm cỏ Ngân Lân về làm của riêng.