Cao Thủ Tu Chân

Chương 2963







Chẳng mấy chốc, tinh thể màu xanh lam biến mất tại chỗ, hóa thành tia sáng bay về hướng Hoa Hạ.



Cùng lúc đó, một người đã chết, đang nằm lặng lẽ trong quan tài đột nhiên mở mắt.









“Ồ?”.



Không biết đang ở trong tình huống nào, Diệp Thiên mở mắt ra.



“Sao có thể?”, trong lòng cậu tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.



“Không phải mình chết rồi sao?”.



Cậu còn nhớ rõ mình ở sân vườn nhà họ Hoa, nhìn Hoa Lộng Ảnh lần cuối, thậm chí còn có vài chuyện quan trọng chưa kịp nói với Tiếu Văn Nguyệt và Yến Khinh Vũ đã không chống đỡ nổi nữa, mất đi ý thức.



Sau khi ngây ra trong chốc lát, cậu mới nhìn quanh, chỉ thấy một mảnh hỗn độn u ám, xòe tay không thấy năm ngón. Khi cậu thử dùng tay sờ ngực mình mới phát hiện, bây giờ cậu hoàn toàn chỉ là một thể hư ảo không có thực chất, không có cảm giác đau, không có xúc giác.



“Sao thế này?”, cậu càng cảm thấy kì lạ: “Lẽ nào đây chính là thế giới sau khi chết?”.



Ngay lúc ấy, xa xa trong bóng tối lại có ánh sáng thắp lên.



Mặc dù ánh sáng đó chỉ là một đốm sáng nhỏ bé, nhưng lại cực kì rõ ràng, cực kì rực rỡ, xẹt qua một đường sáng rực trong bóng tối vô tận, sau đó bay về phía cậu.



“Vù!”.



Nơi ánh sáng đi qua hiện ra một vệt dài màu xanh lam chia cắt đêm tối, khi đến trước mặt cậu thì bỗng nhiên dừng lại. Lúc này, Diệp Thiên mới nhìn rõ hình dạng của ánh sáng màu xanh lam đó.



Đó là một tinh thể hình thoi toàn thân màu xanh sẫm, dài khoảng nửa thước.



Ở trung tâm tinh thể có một quả cầu tí xíu màu xanh sẫm, bên trong đủ loại màu sắc đan xen, nhìn kĩ thì thấy rõ ràng là một quả Địa Cầu được thu nhỏ lại vô số lần.



Tinh thể đó tỏa ra ánh sáng xanh chiếu khắp toàn thân Diệp Thiên, cảm giác ấm áp thoải mái lan ra, giống như thai nhi trong bụng mẹ, tìm được chốn về.



“Đây rốt cuộc là…”.



Trong lúc Diệp Thiên ngạc nhiên, tinh thể màu xanh lam bỗng thu nhỏ lại, hóa thành một quả cầu ánh sáng màu xanh to cỡ ngón tay cái, chui vào trong cơ thể Diệp Thiên, hợp làm một với thân thể cậu. Một tia sáng xanh mạnh mẽ tỏa ra, từng luồng từng chùm lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, thắp sáng toàn bộ màn đêm vô tận ở xung quanh.



Cùng lúc đó, Diệp Thiên cảm thấy một luồng sức mạnh vô cùng dồi dào, giống như nước suối sắp phun trào ra khỏi cơ thể.



Ở thôn Vượng Trúc, Diệp Thiên vốn đã chết, đang nằm trong mộ bỗng động đậy ngón tay, sau đó mở mắt ra. Sự sống đã biến mất trong cơ thể cậu lại ngưng tụ lần nữa, tất cả sự sống đang khôi phục với tốc độ điên cuồng.



“Rắc!”.

Mỗi một nơi trong cơ thể cậu đều truyền ra tiếng xương cốt khôi phục sức sống. Đôi mắt vốn đen láy cũng dần chuyển sang màu xanh lam. Kiểu xanh lam này không phải màu xanh điển hình của người phương Tây, mà là màu xanh sẫm cực kì thanh nhã chỉ thuộc về Trái Đất.