Edit: WindBeta: Đậu Xanh
Chử Tinh Vân ôm Điềm Tửu đi tắm, để cô thay quần áo xong thì tự mình lái xe đưa cô về.
Trở lại công ty, anh kêu trợ lý tới văn phòng.
"Điều tra xem gần đây Điềm Tửu có tiếp xúc với người đàn ông nào không?" Anh ngả người ra sau, hai chân bắt chéo, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên bàn.
Nghĩ đến việc mình không phải là người đàn ông đầu tiên của cô, xung quanh Chu Hành Vân liền tràn đầy khí lạnh.
Rõ ràng cô gái nhỏ này là của anh, sớm biết vậy lần trước liền...
Hừ lạnh một tiếng, trong lòng anh dâng lên cảm xúc hối hận.
Nhưng anh không trách Điềm Tửu, cô trong sáng như vậy, chắc chắn là bị lừa gạt rồi. Nhớ lại sự dịu dàng mới đây, sự thân thiết của cô gái đối với anh khiến những đường nét lạnh lùng của anh trở nên mềm mại hơn.
Trợ lý gật đầu: "Vâng thưa tổng giám đốc, tôi sẽ tra ngay."
Khi đi ra ngoài, trợ lý sờ sờ cái mũi mình, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy giám đốc đối xử dịu dàng với một người phụ nữ như vậy.
Có lẽ, tiểu thư Tống Điềm Tửu có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc cũng nên.
Có một vị phu nhân tổng giám đốc như vậy xem ra cũng không tồi.
Con gái quốc dân ai mà chẳng thích.
Tuy nhiên, giám đốc nhà mình lại là bình dấm chua to đùng, vừa rồi ánh mắt kia khiến anh ta cảm thấy như bước vào giữa mùa đông, sống lưng lạnh toát.
Sau khi Điềm Tửu được đưa về, cô nghỉ ngơi thật tốt, có thiết bị gian lận tự nhiên của hệ thống, ngày hôm sau lúc Chử Nguyệt Văn chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều gì khác thường.
Cô che miệng cười trộm, cảm thấy như vậy có chút kích thích.
Giống như lén lút đi hẹn hò sau lưng mẹ vậy.
-----------
【Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành! Thu thập tinh dịch của Chử Tinh Vân đạt cấp độ: siêu hoàn mỹ, khen thưởng giọng hát của mỹ nhân ngư cấp trung (có thể thăng cấp)]
Điềm Tửu đang chạy trên máy chạy bộ, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng động khiến cô sợ hãi suýt chút nữa lảo đảo.
Sắp tới sẽ phải tham gia chương trình truyền hình thực tế 《 Nữ bộ đội đặc chủng anh hùng 》, Văn Văn đang muốn đi tạo mối quan hệ trước khi cô tham gia.
"A, đây là thăng cấp sao?" Cô tò mò hỏi, "Cấp trung có tác dụng gì?"
[ Âm thanh tốt hơn, không những thế, giọng nói của ký chủ còn có tác dụng chữa lành vết thương trong tâm lý con người]
"Tác dụng chữa bệnh?" Điềm Tửu chớp mắt mấy cái, chẳng lẽ tiếng hát của cô còn có thể chữa lành vết thương sao?
[Cái này yêu cầu ký chủ từ từ trải nghiệm]
Có một tác dụng khác mà hệ thống chưa đề cập đến, đó là khi động tình thì giọng cô phát ra sẽ càng êm ái hơn, làm cho đàn ông tăng ham muốn với cơ thể cô.
Nói cách khác, cô càng kêu rên, người đàn ông càng bị kích thích và càng làm cô tàn nhẫn hơn.
Ký chủ chắc sẽ thích thôi, hệ thống thầm nghĩ.
Sau khi cố sức nhét đồ vào vali, Chử Nguyệt Văn thử xách lên, nhưng lại phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không mang được.
Cô ấy suy sụp vò đầu bứt tai, nếu không có đồ ăn vặt mà Điềm Tửu đói bụng thì sao?
Đó là nơi huấn luyện quân sự đấy, lỡ con gái nhỏ của cô ăn không ngon, ngủ không yên ở đấy thì làm sao đây?
"Văn Văn, chị làm sao vậy?" Thấy cô ấy vò đầu bứt tai, Điềm Tửu vẫn đang chạy bộ lo lắng hỏi.
Chử Nguyệt Văn ôm lấy người cô: "Huhu, chị không nỡ xa Điềm Tửu."
Điềm Tửu vỗ vỗ lưng cô ấy an ủi: "Em về sớm thôi mà, Văn Văn ngoan nào."
Nghe nói chiếc vali quá nặng, sợ cô ấy không thể xách nổi, Điềm Tửu lập tức bước tới chứng minh bản thân. Nhẹ nhàng nhấc chiếc vali lớn đựng đầy đồ, Điềm Tửu có chút tự đắc: "Nhìn này, Văn Văn, đối với em nó rất nhẹ."
Chử Nguyệt Văn phát ngốc tại chỗ, con gái của cô là King Kong Barbie [1] à?
[1] 'King Kong Barbie': Cô gái nổi tiếng với gương mặt đáng yêu nhưng thân hình thì cuồn cuộn cơ bắp
Nhưng sau đó cô ấy lại thấy yên tâm hơn một chút, Điềm Tửu rất khỏe, ở đó cũng sẽ không bị bắt nạt.
Tham gia vào 《 Nữ bộ đội đặc chủng anh hùng 》, ngoài Điềm Tửu và Lâm Hoài Nhu ra còn có một người mới tên là Trình Mẫn Mẫn, những người còn lại đều là nữ diễn viên tuyến một.
Như người được ca tụng là nữ hoàng của các bản nhạc Chương Đình hay ảnh hậu xuất thân võ quán thế gia Phương Hòe, và siêu mẫu con lai Đường Hồi.
Trình Mẫn Mẫn là người mới được công ty giải trí Thịnh Thế tích cực lăng xê trong thời gian gần đây, đi theo con đường thanh thuần, học giỏi, nghe nói là học sinh giỏi nhất của Kinh Hoa.
Thịnh thế và Hoàng Thành địa vị ngang nhau, thường xuyên đấu đá lẫn nhau, cũng xem như là đối thủ cạnh tranh.
Đoàn người tập hợp tại điểm hẹn, sau khi chào hỏi, bọn họ bị bịt mắt và đưa vào xe.
Chờ khi cởi khăn bịt mắt, bọn họ đã vào nợi huấn luyện quân sự rồi, xung quanh hẳn là núi sâu rừng già, bởi vì Điềm Tửu có thể cảm nhận được rất nhiều linh khí ở đây.
"Hắt xì, ở đây chắc có rất nhiều muỗi." Trình Mẫn Mẫn cau mày tỏ vẻ chán ghét, thấy người khác nhìn sang, cô ta chỉ ngượng ngùng cười.
"Ý em là, các tiền bối có mang theo kem chống muỗi không?" Thái độ cô ta nghiêm chỉnh, nhìn đám người Phương Hoè.
Trong số sáu người ở đây, cô ta là người duy nhất mặc váy, kiểu dáng giống váy của đồng phục học sinh Nhật Bản, bên dưới là lụa đen kết hợp với giày da mũi tròn.
Cô ta ăn mặc như công chúa, khi nói chuyện hai tay nắm chặt nhau, tiếng nói nghe như đang bị bóp nghẹt, tuy uyển chuyển nhưng mất tự nhiên.
Chương Đình lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được thân phận của cô ta, cho nên đương nhiên không muốn giao lưu nhiều.
Điềm Tửu lại ngoan ngoãn nâng vali trong tay lên: " Văn Văn có chuẩn bị cho em đây."
Cô không cảm thấy sự ác ý của Trình Mẫn Mẫn đối với mình, vì vậy, xuất phát từ phép lịch sự cô cảm thấy có thể nói chuyện với cô ta.
Nhìn thấy cô dễ dàng nhấc chiếc vali lớn cao hơn thắt lưng của mình, Phương Hoè có chút kinh ngạc, không khỏi thắc mắc có phải chiếc vali rỗng một nửa hay không?
Nghĩ đến đây, cô ta bèn đặt vali sang một bên rồi lặng lẽ đi tới bên cạnh Điềm Tửu.
"Chị có thể xách vali cho em được không?" Cô ta thực sự tò mò, đối với một cô gái nhỏ nhắn như vậy, cô nên mang theo loại vali màu hồng nhỏ xinh mới đúng.
Điềm Tửu chớp mắt ngỡ ngàng nhìn cô ta, sau đó mỉm cười lui về phía sau một bước: "Chị phải cẩn thận một chút, lúc mang nó Văn Văn suýt nữa bị ngã đấy."
Phương Hoè tưởng cô nói đùa, nắm lấy chiếc vali được cư dân mạng bàn tán gần đây thử nhấc lên, mắt cô ấy mở to, vậy mà không nhấc lên được.
Gồng cả 2 tay, cô ấy phải cố hết sức mới nhấc được nó lên.
"Em thật giỏi." Cô ấy xuất thân trong một gia đình võ học và biết một chút quyền cước, lúc này nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, không khỏi ngạc nhiên và thích thú.
Kiểu đầu tóc gợn sóng của Phương Hoè khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tăng thêm vài phần đáng yêu.
Cô ấy từng là võ sư, sau này được đạo diễn nổi tiếng để mắt tới, đóng vai nữ tướng, một lần thành danh, sau đó được phong làm ảnh hậu.
Tốc độ nổi tiếng cũng tương tự như Điềm Tửu, hai người đều thành danh chỉ qua một bộ phim.
Siêu mẫu Đường Hồi có đôi mắt màu xanh lam, làn da trắng, ngũ quan cân đối, 3 vòng đầy đặn và chiều cao khủng gần 1,8m.
Cô ấy tò mò chạy tới thử xách vali Điềm Tửu lên rồi lao vào ôm Điềm Tửu.
"Điềm Điềm, những ngày sắp tới đây xin trông cậy vào em." Rồi ôm lấy Điềm Tửu, dùng ngực mình cọ vào mặt cô, vẻ mặt thỏa mãn.
A, một con búp bê dễ thương như vậy cuối cùng cô cũng ôm được rồi.
Phương Hoè kéo Điềm Tửu ra, trợn mắt nhìn cô ấy: "Em có thể rụt rè một chút được không?"
Đường Hồi bước tới trước mặt Phương Hoè, nắm vai cô ấy: "Tiểu Hoè Hoa ghen à?"
Chương Đình là người lớn tuổi nhất, hiện đã ba mươi mốt tuổi, cô ấy cũng là người điềm tĩnh nhất. Nhìn bọn họ chơi đùa, cô ấy cười thầm, mắt không khỏi nhìn Điềm Tửu, thầm nghĩ nếu con gái mình cũng đáng yêu như vậy thì thật tốt.
Trình Mẫn Mẫn cũng đi về phía Điềm Tửu, cố gắng xách vali, sau đó nhìn Điềm Tửu đầy ngưỡng mộ: "Chị thật mạnh mẽ, không giống em, mảnh mai yếu ớt."
Nói rồi cô ta vươn cánh tay mảnh khảnh ra, chạm vào khuôn mặt mình, khẽ cau mày.