Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng

Chương 37: Nam Nhân Ngây Thơ Ngượng Ngùng




Vương Đại Lỗi nghe xong, ngẩng đầu có chút khiếp sợ nhìn Hàn Ứng Tuyết, nữ hài này muốn vào núi săn thú?

Đối với Vương Đại Lỗi một khuông mặt nghi hoặc, Hàn Ứng Tuyết đối hắn khách khí nở nụ cười.

Vương Đại Lỗi bị Hàn Ứng Tuyết tươi cười kinh diễm một phen.

Mặc dù tiểu nữ hài trước mắt dáng người nhỏ nhắn, thế nhưng cười lên lại rất đẹp mắt. Hai cái má lúm đồng tiền thêm chút nghịch ngợm đáng yêu.

Vương Đại Lỗi cúi đầu, mặt càng đỏ hơn.

Hắn ngày thường ít tiếp xúc với mấy cái nữ hài, cho nên lúc đối mặt với Hàn Ứng Tuyết, thân thể cứng ngắt, vô cùng khẩn trương.

“Đại lỗi, nương đang nói chuyện cùng ngươi. Ngươi nghe được sao?” Vương đại thẩm thấy Vương Đại Lỗi ngây ngốc đứng ở đó, nhịn không được thúc giục một câu.

"Được, ta đây liền đi lấy!” Vương Đại Lỗi bên tay hồng hồng chạy vào trong phòng.

Vương đại thẩm thấy nhi tử như vậy, không khỏi bật cười, nhi tử nhà mình gia mặt cũng thật mỏng a, như vậy về sau làm sao cưới được tức phụ đây?

Hàn Ứng Tuyết cũng đi theo cười rộ lên.

Vương Đại Lỗi kỳ thật cũng khoảng 17 tuổi, so với nàng lớn hơn ba tuổi. Có lẽ là bởi vì thường xuyên làm việc, Vương Đại Lỗi nhìn qua vô cùng rắn chắc.



Mặc lớn lên tuy không được xem là mỹ nam, nhưng rốt cuộc còn tính tuấn tú. Nhưng là thiếu chút mùi vị nam nhân. Nam nhân giống vậy ở hiện đại, cũng được xem là phổ biến. So với mấy nam nhân tiểu bạch kiểm kia tốt hơn nhiều.

Chỉ trong chốt lát, Vương Đại Lỗi liền lấy ra một đôi cung tiễn. Còn có một ít dây thừng gì đó.

“Đại lỗi a, trên đường hảo hảo chiếu cố Tuyết Nhi a ~” thời điểm trước khi đi, Vương đại thẩm dặn dò nói.

Vương Đại Lỗi không có hé răng, chỉ là gật gật đầu. Sau đó một mạch lao ra ngoài thôn, hướng phía trên núi đi đến.

Hiển nhiên, Vương Đại Lỗi ngày thường không tiếp xúc cùng nữ hài tử, dẫn đến việc sợ hãi giao tiếp cùng nữ hài tử.

Dọc theo đường đi Vương Đại Lỗi tránh rất xa, giống như sợ đứng gần Hàn Ứng Tuyết sẽ bị xấu hổ.

Vương Đại Lỗi ở phía trước dẫn đường, ngọn núi này hắn đã tới nhiều lần, hiểu nhiên sẽ cảm nhận được phương hướng chính xác.

“Đại lỗi ca, ngươi chờ ta với!" Hàn Ứng Tuyết ở phía sau Vương Đại Lỗ hô to.

Nàng cũng không phải cố ý khó xử Vương Đại Lỗi. Chẳng qua vóc dáng Vương Đại Lỗi cao hơn nàng, hai chân cũng dài hơn nàng nên đi có chút máu. Hàn Ứng Tuyết lúc này, vóc dáng không cao, đi theo phía sau Vương Đại Lỗi có chút không theo kịp. .

Vương Đại Lỗi sửng sốt một chút, bước chân cũng dần chậm lại, nhưng cũn không dám đứng quá gần Hàn Ứng Tuyết.

Hàn Ứng Tuyết tròng mắt ở trên người Vương Đại Lỗi xoay chuyển, thấy Vương Đại Lỗi trên mặt ửng hồng đến bây giờ còn chưa phai. Không khỏi bật cười ra tiếng.



Phỏng chừng cũng chỉ có ở cổ đại có thể tìm ra được nam nhân ngượng ngùng đến vậy đi.

Vương Đại Lỗi bị Hàn Ứng Tuyết cười nhạo một hồi cũng không biết phải làm sao, muốn tới hỏi Hàn Ứng Tuyết vì sao lại cười, cũng không dám hỏi. Chỉ trộm ngắm Hàn Ứng Tuyết liếc mắt một cái.

“Đại lỗi ca, ta có ăn thịt ngươi sao?” Hàn Ứng Tuyết cười hỏi.

“……” Vương Đại Lỗi lắc lắc đầu.

" Sao ta lại có cảm giác như ngươi rất sợ ta đi?” Hàn Ứng Tuyết tiếp tục truy hỏi.

“Ta……”

“Đại lỗi ca, ngươi sợ cái gì, ta cũng không có ăn thịt ngươi. Cả đoạn đường ngươi cách ta rất xa, cũng không thèm nói với ta một câu.” Hàn Ứng Tuyết tựa hồ có chút bất mãn.

“Tuyết Nhi, ta……” Vương Đại Lỗi có chút sốt ruột, không biết nên biểu đạt thế nào.

Hắn vốn dĩ không giỏi giao tiếp, đặc biệt là những lúc đối mặt với nữ hài tử.

Nhìn Vương Đại Lỗi bởi vì không biết nên nói cái gì mà khuông mặt đỏ rực, Hàn Ứng Tuyết quyết định không làm khó hắn.

“Đại Lỗi ca, được rồi, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi chính là ngày thường không tiếp xúc với nữ hài tử, cho nên có chút không biết làm sao đúng không. Không có việc gì. Đợi sau này, ngươi có thể thử chậm rãi tiếp xúc với nữ hài tử. Kết giao vài lần cũng không có việc gì. Cùng chúng ta nói chuyện không phải cũng giống như nói chuyện với người trong nhà sao? Có cái gì mà phải khẩn trương?” Hàn Ứng Tuyết cười nói.