Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng

Chương 14: Cán Mì Sợi




“Tuyết Nhi, ngươi đều không có tiến vào phòng bếp, thật sự sẽ nấu được sao?” Triệu thị hỏi.

“Không ăn qua thịt heo những cũng đã thấy heo chạy? Nương, ngươi cứ yên tâm, cơm trưa giao cho ta đi, ngươi mau đi nghỉ ngơi, bằng không ta sẽ tức giận!”

Hàn Ứng Tuyết nói xong, bày ra vẻ mặt tức giận.

Triệu thị thấy Hàn Ứng Tuyết kiên trì như vậy, nói: “Vậy được rồi, nếu làm không được, thì hô lên một tiếng, biết không?”

“Biết rồi, biết rồi, ngươi mau đi nghỉ ngơi!”

Vương Thạch Đầu đưa tới một mớ rau xanh, còn có mười cái trứng gà.

Hàn Ứng Tuyết thấy Triệu thị khuôn mặt vàng như nến, rõ ràng là do thiếu chất dinh dưỡng. Còn có mấy cái đệ muội cũng giống vậy.

Kỳ thật Triệu thị diện mạo, ngũ quan còn tính tinh xảo, nếu có thể dưỡng thành châu tròn ngọc sáng, khẳng định là một đại mỹ nữ. Chẳng qua cuộc sống trôi qua ở nông thôn, làm mặt nàng có chút tang thương, nhìn không ra mỹ quang được ẩn giấu.

Hiện giờ còn đang mang thai, phải hảo hảo bồi bổ.

Mấy cái đệ muội thì càng không cần phải nói, lớn lên giống như hạt đậu.

Bản thân nàng, còn không có nhìn thấy qua, bất quá không cần suy đoán, cái thân thể này, khẳng định cùng mấy cái đệ muội không sai biệt lắm.

Ai…… Xem ra nàng về sau phải cố gắn kiếm tiền, mua một ít đồ bổ về cho cả gia đình.

Tới gần giữa trưa, Hàn Ứng Tuyết quyết định trước tùy tiện nấu đại một món.



Đem đồ ăn trong rổ lấy ra dự định giữa trưa nấu mì sợi ăn.

“Tỷ, ta tới giúp ngươi!” Hàn Ứng Hà cầm lấy mớ rau xanh trong tay Hàn Ứng Tuyết

Thời điểm Hàn Ứng Hà cười rộ lên , hiện rõ hai cái má lúm đồng tiền, rất là đẹp.

“Hảo!”

Cái lu nước tràn đầy, là do Hàn lão ngũ sáng sớm hôm nay mới gánh về. Hàn Ứng Hà lấy ra một cái chậu, múc ra một gáo nước đổ vào.

Rau xanh phỏng chừng là Vương Thạch Đầu mới hái từ trong vườn ra, rau còn rất tươi. Dính nước vào,rau xanh mơn mởn rất là đẹp.

“Tỷ, chúng ta giữa trưa ăn gì nha?”

“Tỷ cho các ngươi ăn sợi mì !”

“Tốt nha, ta thật lâu đã không ăn mì sợi, trước kia nãi chỉ cho chúng ta ăn cháo loãng.”

Hàn Ứng Hà nói xong, có chút chờ mong nhìn Hàn Ứng Tuyết.

Hàn gia có quá nhiều người, mà chỉ có mười mấy mẫu ruộng. Mỗi ngày ăn cơm đều cảm thấy như vậy là rất xa xỉ, ngày thường đều là cháo loãng cũng với chút dưa muối.

Hàn Ứng Tuyết cán một chén bột mì, đổ nước vào nồi, bắt lên.

Nàng xoa cục bột, cùng với bản thân cũng có chút bản lĩnh, cho nên mì sợi được làm ra đều mềm, dẻo và dai, rất là ngon miệng.



Tiền hiện tại không có thì sau này cũng có thể kiếm. Nhìn bộ dáng mấy cái đệ muội còn có Triệu thị thật nên hảo hảo bồi bổ.

Cho nên, Hàn Ứng Tuyết từ trong rổ lấy ra bốn cái trứng gà.

Hàn Ứng Văn cùng Hàn Ứng Võ cũng lại đây, hỗ trợ thêm cũi.

Nông gia hài tử sớm đương gia, nên những việc như vậy hai đứa nhỏ đã sớm học xong. Hiện tại giúp đỡ đều thuận tiện.

Chờ đến Hàn Ứng Văn cùng Hàn Ứng Võ bị nóng đến hai má đỏ bừng, Hàn Ứng Tuyết từ bình múc ra một muỗng dầu hạt cải, đổ vào trong nồi. Tức khắc, trong nồi phát ra tiếng bạch bạch , một cổ mùi hương xông ra.

“Tỷ, thơm quá a!” Hàn Ứng Võ duỗi cổ ngửi ngửi, một bộ dáng thèm nhỏ dãi.

Ngày thường, ở Hàn gia cả gia đình cùng nhau ăn cơm, cho nên đồ ăn đều không có cái gì nước luộc.

“Đừng có gấp, sắp chín rồi!” Hàn Ứng Tuyết cười cười, nhìn bộ dáng này của Hàn Ứng Võ càng làm người ta thấy đáng yêu.

Hàn Ứng Tuyết đem trứng gà đập từng cái bỏ vào trong nồi.

Chờ hai mặt trứng đều chín vàng, Hàn Ứng Tuyết hướng trong lu múc một đại gáo nước, sau đó đổ vào nồi.

Tiếp đó đem cục bột đã được cán dài cắt ra thành từng đoạn nhỏ, nước sôi lên, Hàn Ứng Tuyết đem mì sợi bỏ vào trong nồi, phân phó Hàn Ứng Văn làm nhỏ lửa lại.

Qua ba phút, mì sợi đã có chút chín, Hàn Ứng Tuyết lại đem rau xanh được rửa sạch bỏ vào trong nồi, đậy nắp lại. Tắt lửa, đợi thêm vài phút.

Một nồi mì sợi nồng đậm mùi hương sớm bay ra bên ngoài bếp.