Cánh Tay Trái Của Ông Trùm

Chương 8: Trời sinh một cặp




Thật ra không phải khi không mà Nam Cung Mộ lại lựa chọn bày tỏ lòng mình vào lúc này, vì sắp tới anh có một chuyến đi đến Trầm Quốc để gặp tên Mạnh Thuận Hiên.

Mà ai cũng biết Mạnh Thuận Hiên đã si mê Chu Tước ngay từ cái nhìn đầu tiên cách đây năm năm, đến mức cái bang của hắn còn đặt là "Ái Tước" thì cũng đủ hiểu tình cảm mà hắn ta dành cho cô rồi.

Mà Mạnh Thuận Hiên so với Nam Cung Mộ thì đương nhiên không giỏi bằng, không quyền lực bằng, nhưng so về tuổi tác thì hắn ta trẻ hơn anh, vẻ ngoài cũng khá điển trai, cái miệng cũng rất dẻo nữa... Anh sợ sau năm năm gặp lại thì Mạnh Thuận Hiên sẽ hớp hồn của Chu Tước nhà anh, nên anh phải nhanh chóng hốt cô trước.

Có lẽ Chu Tước cũng nhìn ra sự lo lắng của anh, cô chỉ nhìn anh, nói:

- Trước tiên có thể thử. Nhưng nếu như tôi cảm thấy chúng ta không được thì sẽ ngay lập tức dừng lại, anh hiểu chứ?

- Được! Quá được luôn ấy chứ! Tiểu Tước, anh yêu em!

Cứ như thế mà Nam Cung Mộ lại tiếp tục được tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của người con gái mình yêu. Đương nhiên anh biết cô gái này sẽ rất khó chiều, nhưng anh rất có tự tin vào bản thân, anh dám chắc rằng mình sẽ chiều được hết.

Cuối cùng thì hơn nửa tiếng dây dưa với nhau ở trong phòng thì Chu Tước và Nam Cung Mộ cũng có thể tách nhau ra rồi, lúc cô bước xuống nhà đã thấy Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ đang ngồi bàn chuyện gì đó. Cô bước xuống ngồi bên cạnh Huyền Vũ, cậu ta nhìn cô, sau đó nói:

- Chu Tước, cậu và Lão đại tu thành chín quả rồi à?

- Sảng đá hả ba?

Khi này Niệm Niệm cũng nhìn ra, cô ấy nhanh chóng tìm một cái gương nhỏ rồi đưa cho Chu Tước xem. Lúc cô nhìn xuống cô mình với chi chít những vết hôn xanh đỏ liền siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng:

- Nam Cung Mộ!

Nói xong Chu Tước liền đứng dậy đi thẳng lên phòng anh để xử lý chuyện gia đình.

Niệm Niệm: "..." Có lẽ ở trong cái nhà này chỉ có một mình chị ấy dám gọi thẳng họ tên cúng cơm của Lão đại thôi!

Bộ ba còn lại: "..." Đừng hỏi, tụi tui quen rồi.

Lúc Nam Cung Mộ thấy Chu Tước quay lại phòng, anh còn định ôm cô và hôn thêm một chút, nhưng ai mà có ngờ Chu Tước liền đánh vào đầu anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh làm cái trò gì vậy hả?

Nam Cung Mộ không hiểu lắm, đến đây Chu Tước liền đưa vật chứng cho anh xem, vốn tưởng anh sẽ ăn năn sám hối, nhưng ai mà có ngờ anh lại còn đưa tay chạm vào cổ của cô, còn hôn lên nó một cái, nói:

- Đẹp mà.

- Đẹp em gái anh! Tên khốn, tôi nhất định phải giết anh!

Nhưng Nam Cung Mộ đã nhanh chóng khóa chặt Chu Tước ở trong lòng, thậm chí là anh còn đem cô bế lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nói:

- Bé à, em không thể giết anh được đâu, em giết anh rồi thì em sẽ là góa phụ đó.

Nhưng Chu Tước cũng đâu phải người dễ chọc vào, cô nhìn anh, sau lại còn choàng tay ôm cổ của anh, chủ động hôn lên môi anh một cái, sau đó nhẹ nhàng hôn lên tai của anh, nói:

- Vậy anh nói xem... Em phải xử lý anh như thế nào đây... Lão đại?

Không cần đoán cũng biết bây giờ không chỉ có Nam Cung Mộ sung sướng mà ngay cả người anh em của anh cũng đã bắt đầu rục rịch muốn tung bay rồi. Nhưng Chu Tước sau khi châm lửa xong liền trèo xuống, đưa tay vẽ vẽ lên ngực anh, nhỏ giọng nói:

- Lão đại... Anh nói xem... Chúng ta nên...

- Tiểu Tước...

Chu Tước còn thẳng tay đẩy anh lên giường, trèo lên người anh, sau đó là giúp anh cởi áo khoác ra, những tới khi thấy anh định làm chuyện không nên làm thì cô liền cách xa anh ba mét, còn mỉm cười nói:

- Chúc anh buổi sáng tốt lành, lão đại~

Nói xong Chu Tước cũng mở cửa rồi đi ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nam Cung Mộ và người anh em muốn tung bay: "..."

Cuối cùng anh lại phải tự mình đi tắm nước lạnh, mà ngặt một nỗi là anh vẫn không thể nào xóa bỏ hình ảnh Chu Tước nũng nịu vừa rồi, thật sự là hình phạt này quá tàn nhẫn rồi!

Tuy nhiên, Nam Cung Mộ đã ghim rồi, đợi khi có cơ hội, anh nhất định sẽ đem chuyện này trả lại cho cô gấp mười lần!

- Bé cưng à, em đúng là nghịch ngợm mà... Cứ đợi đó, anh sẽ không bỏ qua đâu!

[...]

Mà cách trả thù của Nam Cung Mộ rất đơn giản, thay gì làm cô sống dở chết dở như anh thì anh đã chọn một cách nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chính là trong lúc ăn sáng đã kéo Chu Tước ngồi lên chân mình, còn hôn cô một cái, nói:

- Em muốn ăn gì nào, phu nhân?

Chu Tước lườm anh đến cháy mắt, nhưng Nam Cung Mộ cũng chỉ cười, còn đưa tay chạm vào eo cô, nói:

- Em không đau chứ?

- Nam Cung Mộ!

Mọi người: "..." Đã nói rồi, kẻ tám lạng thì người cũng tám trăm gram mà, nồi nào úp vung nấy thôi, đây trời sinh một cặp đó!