Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 73: Đi Tiểu Và Biến Mất




Đinh Mãnh Hồng nói:

- Chẳng lẽ cứ để hắn trốn sao? Loại người này một khi đã chạy thì sẽ không tìm được đâu!

Âu Tài Minh nói:

- Hết cách. Nếu con tin bị giết thi anh gánh nổi trách nhiệm không?

Đinh Mãnh Hồng oán hận nói:

- Được, tôi nghe theo mệnh lệnh lập tức rút lui.

Đinh Mãnh Hồng đật bộ đàm xuống rồi truyền đạt mệnh lệnh. Mọi người buồn bực lui ra từ noi ẩn núp, lên xe cảnh sát rồi trờ về. Lúc đi qua một vòng đường cong của núi lớn Đỗ Long đột nhiên nói:

- Đinh đại ca, tôi muốn xuống xe.

Đinh Mãnh Hồng nói:

- Cậu xuống làm gì? Cậu định một mình đi bắt Hạ Hồng Quân sao? Cậu điên rồi hả? Trong tay hắn có súng, hơn nữa rất có khả năng xuất thân từ bộ đội đặc chủng bí mật! Hơn mười người chưa chắc đã đánh được hắn đâu!

Đỗ Long cởi trang phục cánh sát, cười nói:

- Tôi đâu định đi bắt hắn, chỉ trốn ở một góc xem hắn thế nào thôi.

Thấy Đỗ Long mở cửa xe định nhảy xuống, Đinh Mãnh Hồng tóm tay Đỗ Long, nói:

- Đỗ Long, cậu là cảnh sát! Cậu không thể vô tổ chức vô kỷ luật như vậy. Cậu có biết làm thế sẽ tạo thành nguy hiểm cho con tin không? Nếu xảy ra việc thì ai có thể phụ trách?

Đinh Mãnh Hồng nói khiến Đỗ Long ỉu xìu, bất đắc dĩ:

- Chẳng lẽ cứ để Hạ Hồng Quân chạy. Loại người như hắn một khi biến mất thì bắt đằng trời.

Đinh Mãnh Hồng thở dài:

- Tôi cùng biết thế nhưng có cách nào đâu? Đừng ngu ngốc nữa, trước lo cho mình trước đi. Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt.

Đỗ Long gật đầu, mặc lại trang phục cảnh sát, không lên tiếng nữa. Đinh Mãnh Hồng thờ nhẹ một tiếng, trong lòng cũng buồn bực, không kim nổi châm một điếu thuốc.

Lúc tất cá mọi người rầu rĩ im lặng thi đột nhiên không biết tiếng từ bụng ai kêu lên. Đinh Mãnh Hồng nói:

- Tiểu Ngô, tất cả mọi người đều chưa ăn cơm. Xem ven đường có chồ nào bán đồ ăn thi dừng lại nhé.

Tiểu Ngô lầm bầm:

- Sớm biết thế nãy ăn luôn tại chỗ mỏ Thiết Lĩnh. Tôi biết một quán cơm chỗ đó ăn khá ngon...

Đi tiếp mấy cây số. phía trước xuất hiện một khu tập trung dân cư sáng rất nhiều đèn. Tiêu Ngô nói:

- Phía trước là thôn Lam Hà, chúng ta ăn ở đó đi.

Xe cảnh sát đi vào thôn Lam Hà. đứng trước một nhà hàng thoạt nhìn cấp bậc khá cao. Lúc đầu chủ quán cơm còn hoi khẩn trương, sau khi nghe thấy những cảnh sát này tới để ăn thi rất nhiệt tình tiếp đón.

Tổng cộng mười ba cảnh sát vây quanh hai bàn dài. Đinh Mãnh Hồng, Tiểu Ngô và Đỗ Long khá quen thân, thấy Đỗ Long rầu rĩ không vui thi cả đám nói đùa chọc cười. Chuyện cười của mấy người nghe tục tĩu vô cùng nhung cũng rất hài hước. Tuy tâm tinh Đỗ Long không tốt nhưng vẫn nhịn không được mĩm cười. Nụ cười này khiến tâm tinh tốt hơn rất nhiều.

Lúc chủ quán vừa đưa thức ăn lên thi một chiếc xe chở than lái tới, tro bụi phả vào mật. Mọi người hô:

- Không ổn, bụi bên ngoài nhiều quá. Giờ cũng không có mấy khách, ông chủ chuyển mấy cái bàn ăn vào trong nhà đi.

Mọi người khiêng cái bàn vào nhà, đóng cửa lại, lúc này mới đỡ.

Đỗ Long thuận miệng hỏi:

- Đinh đại ca, chiếc xe vừa rồi hình như không phải của mỏ than Thiết Lĩnh. Trên con đường này còn mỏ than nào nữa à?

Đinh Mãnh Hồng nói:

- Có! Một mỏ than của công ti Hắc Kim ngay gần đây. Vì đều chung một đường, khoảng cách gần nên mới dễ làm.

Đỗ Long ồ một tiếng, nói:

- Tối om om như này đúng là khó phân biệt xe của mỏ than nào.

Con trai chủ quán đang ngồi bên cạnh xem TV thuận miệng đáp:

- Rất đơn giản. Xe chờ than của công ti Hắc Kim màu lam, của mỏ than Thiết Lĩnh là màu lục. Mỏ than Thiết Lĩnh nhiều xe, công ti Hắc Kim ít xe, nhìn từ xa là biết.

Đỗ Long không để ỷ đến việc đó nữa, hỏi ông chủ quán:

- Ông chủ, chỗ này có rượu gì không. Hôm nay tâm trạng không vui, muốn uống chút rượu. Đinh đại ca, mấy anh uống không?

Đinh Mãnh Hồng do dự một chút. Trong phiên trực vốn không nên uống rượu. Tuy hiện tại nhiệm vụ đứt gánh giữa đường, lại có đoàn kiểm tra tới trấn thù ở huyện Võ Khê nên tạm thời không có nhiệm vụ gì mới. Đinh Mãnh Hồng cũng muốn kéo quan hệ với Đỗ Long nên gật đầu:

- Uống chút cũng được. Nhưng lái xe không được uống nhiều, nhiều nhất hai chén rượu trắng hoặc một chai bia.

Ông chủ quán cầm mấy bình rượu Ngũ Lương và một két bia Tsingtao (Thanh Đào) lên. Đỗ Long nâng ly bia lẽn nói với Đinh Mãnh Hồng:

- Đinh đại ca.hôm nay đi theo anh học được không ít điều. Tôi mời anh trước một lỵ.

Đinh Mãnh Hồng cũng khen ánh mất của Đỗ Long nhạy bén, phán đoán chuẩn xác. Vì thế hai người liền cạn một ly. Đỗ Long lại rót đầy, nâng ly mời mọi người. Một ly bia cứ thế rót xuống bụng.

Nháy mất Đỗ Long liền uống hai ba chai bia. Đinh Mãnh Hồng khuyên hấn đừng uống nhiều như vậy. Đỗ Long nói không sao cà, tửu lượng của hắn rất lớn. Đinh Mãnh Hồng không khuyên nữa. Dù sao Đỗ Long lại không ép mọi người uống cùng hắn. Cùng lắm thi uống rượu say quá nhét lên xe là được.

Thật ra Đinh Mãnh Hồng còn hy vọng Đỗ Long uốna rượu say để đờ sinh ra ỷ nghĩ kỳ lại như kiểu một mình chạy tới bất Hạ Hồng Quân, đó chẳng phải chán sống rồi sao? Cậu muốn chết cũng đừng kéo mọi người xuống nước chứ.

Đỗ Long uống nhiều, rất nhanh ôm bụng chạy đến nhà vệ sinh, nữa ngày cũng chưa về. Tiêu Ngô cười nói:

- Sao Tiểu Đỗ còn chưa quay lại nhĩ. không phải chết trong hố xí rồi chứ?

Đinh Mãnh Hồng đột nhiên nhận ra điều ai, vỗ đùi kêu lên:

- Không hay rồi!

Đinh Mãnh Hồng vọt tới trước nhà vệ sinh, thấy cửa khóa trái. Y đập cữa, quát to một tiếng, thấy bên trong không có tiếng động liền đạp bay cửa. Trong WC rỗng tuếch, không có chút bóng dáng nào của Đỗ Long.

Đinh Mãnh Hồng hét lớn chạy ra nhà hàng, một chiếc xe tải đang đi xa, chính là hướng về mó than Thiết Lĩnh. Đinh Mãnh Hồng lập tức khởi động xe cảnh sát đuổi theo chiếc xe tải. Những người khác cũng lên xe. ông chủ quán com kêu to chạy ra, chi thấy đuôi đèn xe lập lờ, không kìm nổi quăng cái thìa lớn xuống, kêu trời đất:

- Con mẹ nó, mười cánh sát có chín thằng ăn com quịt. Lần sau đám cảnh sát tới dùng com nữa bố mày sẽ trộn thuốc trừ sâu DDVP cho ăn!

Đinh Mành Hồng nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe tải. Xe này màu lam, là xe của công ti Hắc Kim. Đinh Mãnh Hồng không nói lời nào đỗ xuống xe. Mọi người tim trona thùng xe, chiếu xuống gầm xe, sửng sốt vì không thấy Đỗ Long đâu.

- Tiếp tục đuổi!

Đinh Mãnh Hồng nghiến răng nói. Ba chiếc xe cảnh sát rú lên chạy như bay về phía mỏ than Thiết Lĩnh...

Ngay lúc chủ quán com đang mắng mó quát lớn muốn hạ độc chết tất cả cảnh sát thì bờ vai của gã bị người khác vỗ, một thanh âm trầm thấp nói:

- Ông muốn ngồi tù sao? Dám phát ngôn định hạ độc cảnh sát naay trước mặt cảnh sát. Chúng tôi lại không nợ ông tiền!

Ông chủ quán chợt quay đầu lại, Đỗ Long rõ ràng hiện ra trước mất. Sau một hồi sững sốt vội rối rít xin lồi tự đập vào miệng. Đỗ Long không thèm để ý, đưa hai trăm tệ cho gã, nói:

- Nói nhảm ít thôi, trả tiền thừa đi.vốn định cho ông ít tiền boa... ông lấy cho tôi một bộ quần áo cũ, cả giày mũ nữa. Làm xong tôi sẽ tạm tha cho ông. Bằng không thi bằng lời vừa nãy ông nói đủ đê giam ông mười lăm ngày thừa sức!