Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 331: Ra oai




Tiếng còi cảnh sát gào thét, đèn báo hiệu thì chớp liên hồi, chiếc xe cảnh sát dồn toàn bộ sức lực lao như điên về phía trước. Chiếc xe sau khi được sửa sang, toàn bộ sức mạnh của động cơ, sức ổn định, tính linh hoạt, khả năng giảm xóc... đều thể hiện ra hết. Trong tình trạng giao thông cực kém thế này, chiếc xe vẫn có thể chạy tốc độ lên tới 60km trên con đường bê tông cấp xã.

Những chiếc xe gắn máy kia tuy có linh hoạt hơn. Nhưng những vũng nước đọng trên đường thực sự quá nhiều nên bọn chúng không thể nào tăng tốc được. Hơn nữa trên con đường ẩm ướt lầy lội như thế này tính ổn định của xe gắn máy thực sự quá kém. Trông thấy chiếc xe cảnh sát không ngừng dấy lên những âm thanh kinh thiên động địa, càng đuổi càng gần thì những kẻ lái xe gắn máy cũng bắt đầu tăng tốc. Kết quả là hai chiếc xe gắn máy liên tiếp trượt ngã ở chỗ cách xe cảnh sát khoảng 20-30m. Hai tên cầm lái hai chiếc xe đó nhanh chóng vứt xe xuống rồi tránh vào lề đường.

Đúng lúc Thẩm Băng Thanh định bỏ qua cho hai chiếc xe bị đổ đó để tiếp tục đuổi lên phía trước thì Đỗ Long quát lên:

- Đạp cần ga!

Theo bản năng, Thẩm Băng Thanh giậm cần ga, Đỗ Long ở bên cạnh nắm lấy vô-lăng vượt qua vũng nước và rồi đè lên hai chiếc xe gắn máy kia.

Tiếng nước “soạt” một tiếng, vũng nước bị bánh xe đè lên bắn tung tóe như một thác nước. Hai lên lái xe gắn máy tránh vào lề đường ban nãy thì bị nước bùn bắn hết cả vào mặt. Bọn chúng căn bản không có chỗ nào để tránh đi. Phản ứng duy nhất là lấy cánh tay che lấy vùng mắt...

Đúng lúc hai kẻ đáng thương đó bị bùn đất bắn đầy người thì một tiếng “oành” vang lên. Chiếc xe gắn máy kia bị xe cảnh sát đâm phải xoay tròn một vòng, sau đó lại bị chiếc xe cảnh sát đang bay trên không trung đè trúng phải. Khi chiếc xe cảnh sát nghênh ngang rời đi, thì chiếc xe gắn máy trông có vẻ khá đắt tiền đó đã biến dạng hoàn toàn.

- Mẹ nó nữa, đã thật đấy!

Đỗ Long cười lớn, chỉ vào chiếc xe gắn máy đang đổ còn lại và kẻ lái xe đó đang đứng bên đường nói:

- Tiếp tục.

Bị lây nhiễm từ Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh cũng trở nên hưng phấn, anh ta đâm vào chiếc xe đó như khi nãy. Lần này thì chiếc xe đó không bị đè hỏng, mà bị đâm bắn ra khỏi mặt đường, trực tiếp lăn vào độ sâu mấy chục mét trong núi.

Đỗ Khang bảo bọn họ trước tiên phải giấu tài, xem rõ tình hình rồi tính sau. Nhưng đó cũng phải xem là tình huống nào. Chiếc máy kéo khi nãy buôn lậu ít đồ Đỗ Long đã coi như không thấy gì rồi. Bây giờ có người bắt cóc phụ nữ ngay trước mặt hắn mà hắn vẫn coi như không nhìn thấy gì thì quá vô lý. Thế cho nên hắn đã ra tay không chút do dự.

Đỗ Long không phải kẻ sợ chuyện, đến cả cán bộ Phó Giám đốc sở mà hắn còn đánh huống chi là mấy tên nhà quê bị tình nghi bắt cóc phụ nữ như thế này? Hơn nữa hắn cho rằng nếu đã ra tay thì phải làm cho hoành tráng một chút. Nhân cơ hội đó để ra oai cũng tốt. Cho nên hắn chẳng việc gì phải đắn đo khi làm thế này nữa. Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng có lý, bắt cóc là hành vi phạm tội nghiêm trọng. Đâm nát mấy chiếc xe gắn máy thì nhằm nhò gì, đánh cho mấy tên nghi phạm này tàn tật cũng ăn nhằm gì? Nơi này chẳng phải nơi coi trời bằng vung, chỉ nói chuyện bằng cú đấm sao? Nếu thế thì Đỗ Long hắn sẽ là cú đấm to nhất ở nơi này.

Những kẻ này có lẽ vẫn chưa từng thấy viên cảnh sát nào mạnh mẽ như thế. Những chiếc xe gắn máy phía trước thấy mình không trốn thoát được nên từng chiếc từng chiếc một dừng lại. Ngoại trừ tay lái xe sau lưng trói cô gái kia vẫn tiếp tục lái về phía trước, năm chiếc xe đằng sau thì đứng dàn hàng song song nhau ở giữa đường. Con đường bị bọn chúng chặn lại hoàn toàn, bọn chúng không tin cảnh sát lại dám đâm chết bọn chúng.

Đỗ Long không dám thật, cho nên chiếc xe cảnh sát đành dừng lại. Năm tên đó và cả hai tên đã biến thành người bùn ở đằng sau đều xông tới, kêu gào đòi bọn Đỗ Long phải đền tiền đền xe cho chúng.

- Chúng tôi là cảnh sát, các anh bị tình nghi bắt cóc, giam giữ người trái phép. Còn muốn dùng bạo lực để ngăn cản người thi hành nhiệm vụ sao? Chúng tôi sẽ bắt tất cả các anh lại theo quy định của pháp luật. Tất cả những lời nói của các anh đều trở thành những chứng cứ....

Đỗ Long miệng thì lớn tiếng nói, chân thì không ngừng tiến về phía đám người kia. Thẩm Băng Thanh biết Đỗ Long định làm gì, anh ta cũng theo sát sau không chút do dự.

Đám người đó nghe nói Đỗ Long chẳng những không bồi thường tiền, lại còn đòi bắt họ thì kẻ nào cũng lộ rõ vẻ mặt khó chịu rồi chửi ầm lên. Có kẻ thậm chí còn sờ vào thắt lưng, không chừng trên người có cất giấu hung khí.

Tên cầm đầu chửi một câu bằng tiếng địa phương mà Đỗ Long nghe không hiểu. Sau đó nhanh như chớp, y rút từ trong quần áo ra một cái khoan bằng thép đánh về phía trán của Đỗ Long. Đỗ Long gặp những cảnh này thường xuyên rồi nên căn bản chẳng coi những kẻ này ra gì. Hắn giơ tay ra dùng cánh tay hơi đỡ một chút rồi thuận thế đoạt lấy cái khoan bằng thép, nhanh như chớp, hắn tung một cú đá vào chính ngực của đối phương.

Gã đó không ngờ Đỗ Long lại mạnh mẽ đến thế, trên mặt vừa mới lộ ra một chút kinh hãi thì đã ăn ngay một cú đá vào trúng ngực rồi. Cả người gã lập tức bay ngược ra sau hơn hai mét, sau đó ngã úp mặt lên trời. Rồi lại trượt thêm hơn hai mét nữa, cho đến khi rơi xuống một cái vũng bùn rồi mới dừng lại.

Những tên khác sau khi sững người thì lại càng xông lên dũng mãnh hơn. Hạ Hồng Quân nói người dân nơi đây rất dũng mãnh quả không sai chút nào. Tuy nhiên đối phương càng dũng mãnh thì Đỗ Long lại càng thích thú. Bởi vì như thế thì việc giải quyết vấn đề lại càng trở nên đơn giản hơn. Chỉ cần cú đấm của mình đủ mạnh là được.

Thực lực của Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh rõ ràng hơn hẳn những người này. Cho dù là bọn chúng có đem theo hung khí, nhưng chẳng mấy chốc năm tên trước mặt cũng bị hai người họ đánh cho ngã úp xuống đất như những người bùn. Hai tên người bùn phía sau vừa chạy lên đến nơi thì trông thấy năm tên đi cùng đều ngã lăn dưới đất như những quả hồ lô thì chúng tức khắc ngây người ra.

- Cút ngay ra chỗ khác cho tao, bằng không tao sẽ đập cho chúng mày rụng hết răng đấy.

Đỗ Long tức giận gầm lên một tiếng, siết chặt nắm đấm ra oai một chút. Hai kẻ kia sợ quá liên tục lùi về phía sau, không cẩn thận giẫm phải vũng nước. Kết quả là lại một lần nữa trượt chân, rồi ngã vập xuống đất.

Đỗ Long uy phong lẫy lừng nhìn một lượt đám khỉ mình đầy bùn trên mặt đất, quay đầu lại nói với Thẩm Băng Thanh:

- Đi, đuổi tiếp.

Lần này thì Đỗ Long tự mình lái xe. Chiếc xe vọt lên phía trước trong tiếng rồ ga âm vang. Hai tên ban nãy vẫn còn đang ăn vạ trên mặt đất chưa chịu tránh đi trông thấy thế thì sợ hãi thét lên một tiếng rồi vội vàng vừa lăn vừa bò về phía bên đường.

- Ha ha...

Đỗ Long cười lớn, tay trái thò ra ngoài cửa kính xe, giơ ngón tay trỏ ra chỉ về phía những kẻ kia. Sau đó chiếc xe cảnh sát lại tiếp tục lao lên phía trước trong tiếng gào thét ầm vang.

Tên cầm cái khoan bằng thép đòi đánh Đỗ Long khi nãy đập mạnh vào mặt đất, chửi một câu bằng tiếng địa phương, ý nói:

- Hai thằng cha cảnh sát này rất lạ mặt, đứa nào biết chúng từ đâu tới không?

Hai tên phía sau không bị đánh nhìn rõ biển số xe của đám Đỗ Long nói:

- Là biển số xe của người nơi khác, bọn chúng từ nơi khác tới đây.

Tên đó kêu lên một tiếng buồn bực nói:

- Thì ra là người vùng khác, chả trách không biết đến con mắt thứ ba của Mã vương gia. Dám can thiệp vào chuyện của thôn Nha Tử chúng ta. Con mẹ nó nữa, xem ra lão tứ cũng không đi được bao xa. Chúng ta phải chạy nhanh về xã Mãnh Tú báo cảnh sát, cho bọn chó chúng nó đi mà cắn nhau.

Một tên nhanh trí ấp a ấp úng nói:

- Ngụy đại ca, nghe nói...xã Mãnh Tú có hai Trưởng đồn công an mới sẽ tới. Hai tên cảnh sát từ nơi khác tới này...có khi nào là...

- Làm sao có thể!

Tên được gọi là Ngụy đại ca của thôn Nha Tử kia khoảng chừng 25-26 tuổi, tên thật là Ngụy Sĩ Kiệt. Hắn cười lạnh nói:

- Xã Mãnh Tú là nơi quái nào? Đến cả Cao Thụy cũng chết rồi, bên trên có thể phái tên cảnh sát còn trẻ như thế tới chịu chết không?

- Ít nhất thì Cao Thụy cũng không có cách nào có thể hạ gục chúng ta nhanh như thế...

Một tên thôn dân nữa khẽ nói lầm bầm. Thứ thần thái uy phong của Đỗ Long khi nãy khiến y nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.

Lúc mấy tên kia chạy tới được xã Mãnh Tú thì phát hiện chiếc xe cảnh sát kia đang đỗ trước cửa đồn công an xã Mãnh Tú. Bọn chúng thầm thì trong lòng, sau khi vào đồn công an thì tìm ngay viên cảnh sát quen thuộc để báo án.

Viên cảnh sát nhân dân đồn công an xã Mãnh Tú tên Triệu Huy khá thân thuộc với người dân bốn thôn thuộc địa phận xã. Trông thấy đám Ngụy Sĩ Kiệt người đầy bùn đất chạy vào báo án thì trong lòng cũng bắt đầu sinh nghi.

Nghe xong lý do báo án của bọn Ngụy Sĩ Kiệt, Triệu Huy gượng cười đặt cây bút bi trong tay xuống, cậu ta nói:

- Các anh đến thật đúng lúc. Đồn trưởng mới đang thẩm vấn Ngụy Khắc Hùng người thôn các anh. Các anh muốn báo án thì để tôi đi vào thông báo một chút.

- Cái gì? Hai thằng nhóc đó là Đồn trưởng mới?

Triệu Huy nói:

- Không phải hai người, mà là một trong hai người đó, Đỗ Long, Đồn trưởng Đỗ.

Ngụy Sĩ Kiệt nghiến răng một cái nói:

- Cho dù anh ta là Đồn trưởng thì cũng không thể đánh người bắt người bừa bãi được chứ? Hai chiếc xe máy của hai người này cũng bị bọn họ lái xe đè hỏng, rồi còn đâm cho bắn vào sâu trong khe núi nữa.

Triệu Huy tỏ vẻ thấu hiểu nhìn bọn chúng nói:

- Tôi sẽ thay các anh phản ánh lại tình hình. Các anh ra kia ngồi nghỉ ngơi một lát trước, hoặc về nhà tắm rửa thay quần áo rồi hẵng tới?

Ngụy Sĩ Kiệt lắc đầu nói:

- Đi về một chuyến là không quay lại được nữa rồi. Chúng tôi muốn gặp Đồn trưởng mới ngay bây giờ. Chúng tôi cần phải kháng nghị với anh ta. Anh đi gọi Đồn trưởng mới của các anh ra đây ngay bây giờ. Nếu không chúng tôi sẽ tới chính quyền xã tố cáo anh ta.

Triệu Huy nhún nhún vai đi vào trong. Kết cấu của đồn công an xã rất đơn giản, đến phòng thẩm vấn và phòng giam giữ chuyên dụng cũng không có. Đỗ Long đang thẩm vấn Ngụy Khắc Hùng ngay trong chính phòng làm việc của mình. Còn Thẩm Băng Thanh thì đang ở cùng cô gái tên Quách Ngạo Kỳ ở trong phòng học tập.

Triệu Huy tiến vào báo cáo nói đám Ngụy Sĩ Kiệt đang làm ầm lên đòi gặp hắn, Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:

- Được thôi, tôi còn đang định tìm bọn họ, không ngờ bọn họ lại tự đâm đầu tới đây cơ đấy.

Triệu Huy trông thấy mặt tên Ngụy Khắc Hùng đang bị trói ngược hai tay lộ ra chút đắc ý, cậu ta khẽ thì thầm bên tai Đỗ Long:

- Đồn trưởng Đỗ, Ngụy Khắc Kiệt là cháu trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã. Tên Ngụy Khắc Hùng này là họ hàng với gã. Chuyện này e là có chút rắc rối.

- Cháu trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã thì có thể phạm pháp hả?

Đỗ Long căn bản không coi lão Chủ tịch Hội đồng nhân dân chức to hơn mình nửa cấp ra gì. Hắn căn cứ vào hiến pháp, hình pháp, việc cóc gì phải để ý kẻ đó là Trưởng phòng hay Cục trưởng, Giám đốc sở gì chứ. Mới lên nhận chức cần phải ra oai một chút, đã thế sẽ bắt đầu từ ngọn lửa trên người cháu trai của lão Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã này. Đỗ Long cần phải ra oai ở cái xã Mãnh Tú này. Đồn công an ở nơi này là một hệ thống tương đối độc lập. Cho dù là Chủ tịch xã thì cũng không thể quản được Trưởng đồn công an Đỗ Long hắn, hắn sợ cái quái gì.

“Lũ lụt đã đến miếu Long Vương...” Ngụy Sĩ Kiệt tươi cười chào đón Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lại nghiêm mặt quát:

- Thì ra là mấy người các anh. Tôi còn đang tính bắt các anh đấy. Triệu Huy, còng tất cả bọn họ lại.

Ngụy Sĩ Kiệt sững người, những người có mặt ở đó bắt đầu xì xào. Triệu Huy thầm hối hận, chưa biết chừng cậu ta không nói với Đỗ Long rằng Ngụy Sĩ Kiệt có ông chú là Chủ tịch Hội đồng nhân dân có khi còn tốt một chút. Cậu ta vội nhỏ giọng nói:

- Đồn trưởng, chúng ta không thể tùy tiện bắt người đâu.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đây đâu phải là tùy tiện bắt người. Bọn họ có liên quan tới hành vi bắt cóc, chứng cớ đầy đủ. Căn cứ vào điều 239 bộ luật hình sự, hành vi bắt cóc người vơ vét tài sản, hoặc bắt cóc người khác làm con tin sẽ bị phạt tù có thời hạn mười năm tù trở nên hoặc tù chung thân. Đồng thời sẽ bị phạt tiền hoặc tịch thu tài sản. Trường hợp tình tiết nhẹ thì sẽ bị xử phạt tù có thời hạn năm năm hoặc mười năm trở lên, đồng thời phạt tiền. Cho dù không phải là kẻ chủ mưu, thì giam hai năm ba năm cũng không vấn đề gì. Còng tất cả lại. Triệu Huy, có phải anh muốn tôi tự mình ra tay không đấy?

Triệu Huy bất lực đành phải lề mà lề mề đi tìm còng tay, Ngụy Sĩ Kiệt hơi chau mày nói:

- Đồn trưởng Đỗ, tôi muốn gọi một cú điện thoại đã, không biết có được hay không?

Đỗ Long nói:

- Gọi đi, nhân dịp này gọi chú anh tới xem bộ mặt tội ác của anh.

Ngụy Sĩ Kiệt sững sờ, gã cứ tưởng đối phương không biết thân phận của chú gã. Nếu đối phương đã biết rõ thân phận của chú gã mà vẫn dám cương quyết bắt gã như thế, chẳng lẽ tên này đến vì mục đích bất lành?