Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 315: Bịt tai trộm chuông




Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong rốt cuộc tỉnh dậy. Các cô có thể nói là bị Đỗ Long mạnh mẽ gây sức ép mà thức tỉnh. Thời điểm các cô phát hiện Đỗ Long chà đạp trên thân thể các cô, các cô đều lần lượt thét lên tiếng thét chói tai.

- Đỗ Long, anh... Anh điên rồi sao!

Người đầu tiên phát hiện và quở trách Đỗ Long chính là Nhạc Băng Phong. Cô bị hạ độc trước cho nên tỉnh dậy trước, thời điểm này cô muốn phẫn nộ thét lớn đồng thời đá Đỗ Long một cước bắn ra ngoài, trên mặt Đỗ Long hiện lên vẻ mặt vô cùng thống khổ, hắn lắc lắc đầu, thấp giọng nói Nhạc Băng Phong:

- Rất xin lỗi, tôi nhất định phải làm thế này, Mạnh Hướng Đông đang thông qua cameras quan sát chúng ta. Nếu như tôi không làm theo lời hắn nói, hắn sẽ điều khiển kích ngòi thuốc nổ dưới giường.

Nhạc Băng Phong sửng sốt, chỉ nghe thấy thanh âm sắc bén văng vẳng bên tai:

- Tỉnh rồi sao? Muốn sống phải ngoan ngoãn nghe theo lời ta nói, bằng không “ầm” một tiếng, tất cả sẽ kết thúc. Đỗ Long, nhanh lên cho ta, động tác chậm như vậy, khó trách cô ta mất hứng...

Trên mặt Đỗ Long hiện lên vẻ thống khổ, miễn cưỡng hành động nhanh hơn, hắn khẽ nói với Nhạc Băng Phong nói:

- Rất xin lỗi, tôi không còn cách nào khác. . .Chúng ta đều bị y hạ độc. . .

Nhạc Băng Phong cắn chặt môi, cô dường như nhớ lại cái gì đó, cô nhìn Bạch Nhạc Tiên trước mắt còn đang trong cơn mê, cảm giác Đỗ Long đè nén di chuyển trong cơ thể mình, cô đành chậm rãi nhắm nghiền đôi mắt đẹp. Hai hàng nước mắt theo khóe mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống gối. Thân thể mình băng thanh ngọc khiết không ngờ bị ô uế như vậy, ghê tởm hơn chính là còn có người ở bên quan sát quay video, nhưng cô lại không thể phản kháng. Trong lòng Nhạc Băng Phong đau khổ cũng là chuyện rất bình thường.

Chỉ chốc lát Bạch Nhạc Tiên cũng tỉnh lại, phản ứng của cô có chút tốt hơn so với Nhạc Băng Phong, bởi vì cô sớm có chút cảm tình đối với Đỗ Long. Đối với chuyện thân thể mình bị Đỗ Long chiếm đoạt, cũng không có gì quá quan trọng. Hơn nữa cô đã nghe thấy toàn bộ chuyện Đỗ Long bị Mạnh Hướng Đông uy hiếp hắn cưỡng bức Nhạc Băng Phong, vì vậy cô rất nhanh đã tha thứ cho Đỗ Long. Nhưng lại hận Mạnh Hướng Đông thấu xương, không ngờ sau khi cô mất đi thần trí mọi chuyện đã trở nên khác biệt quá lớn.

Tuy rằng hai cô hết sức kháng cự trong tình huống bị người nhìn trộm, nhưng dưới tình huống khẩn trương này, các cô vẫn rất nhanh được Đỗ Long đưa lên mây, đạt tới cao trào đầu tiên dưới trạng thái ý thức tỉnh táo trong cuộc đời các cô.

Mạnh Hướng Đông phát ra tiếng cười đắc ý lanh lảnh chói tai, nhưng đột nhiên bị thanh âm oán hận chặt đứt, giống như bị vật gì đó cắt đứt sự sống. Hai cô đang chìm trong dư vị kia đột nhiên bị biến cố này gây kinh động, còn Đỗ Long lại nghiêng tai lắng nghe. Sau một hồi, thanh âm của Hạ Hồng Quân đột nhiên vang lên:

- Đỗ Long, Mạnh Hướng Đông đã bị tôi khống chế, mọi người an toàn rồi!

Tuy rằng thanh âm phía sau câu nói kia có phần không giống thanh âm của Hạ Hồng Quân, nhưng giờ phút này hai cô làm sao còn tâm tư tỉ mỉ phân tích điểm ấy. Thời điểm Đỗ Long phát ra tiếng thét lớn, Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên lại bưng mặt, một người khóc nức nở, người kia cảm giác vô cùng thẹn thùng.

Giọng nói của “Hạ Hồng Quân” lại nói vài câu, sau đó bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa. Đỗ Long nhảy dựng lên, không biết từ chỗ nào lấy ra ba bộ quần áo tắm, rồi dùng chăn quấn lấy thân thể hai cô, nói:

- Hồng Quân đi rồi, Mạnh Hướng Đông bị cậu ta giam trong WC bên ngoài. Ở đây có quần áo tắm, tôi đi tắm trước. Có chuyện gì thì chờ sau khi giải quyết sự việc xong, ra ngoài ngồi xuống từ từ nói sau. Chỗ này có điện thoại, các cô trước hết hãy gọi điện về nhà báo tin bình an cho người thân đi, bọn họ nhất định đang lo lắng muốn chết.

Hai cô trốn mình trong chăn, nghe được tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, trong lòng hai cô có tư vị gì đó thực sự khó nói thành lời. Lúc này Nhạc Băng Phong lại thất thanh khóc lớn.

Trong lòng Bạch Nhạc Tiên thực sự cũng rất ủy khuất, muốn an ủi Nhạc Băng Phong lại không biết lên nói thế nào. Khi cô sắp rơi lệ, lại nhớ lại lời Đỗ Long nói. Cô tìm chiếc điện thoại kia, gọi cho mẹ cô là Triệu Tuệ Anh.

- Mẹ...

Vừa nãy vẫn còn rất tốt, nhưng khi nói ra một chữ “Mẹ” Bạch Nhạc Tiên đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt chảy đầm đìa, rốt cuộc không nói thành lời.

- Tiên nhi, Tiên nhi! Thực sự là con sao? Tiên nhi, con bây giờ đang ở đâu? Con có sao không? Mau nói cho mẹ con đang ở đâu, mẹ qua đó đón con.

Triệu Tuệ Anh vừa mừng vừa sợ kêu lớn, nước mắt trên mi không thể kiềm chế được mà tuôn rơi.

Hai mẹ cùng khóc một trận ở hai bên đầu dây, sau đó Bạch Nhạc Tiên rốt cuộc trấn định lại, nghẹn ngào nói:

- Mẹ, con không sao, hiện tại rất an toàn, vẫn như lần trước, Đỗ Long đã cứu con, rất nhanh con sẽ trở về nhà.

Triệu Tuệ Anh cảm tạ trời đất nói:

- Tiên nhi, còn có một cô gái bị bắt cóc cùng con, cô ấy ổn chứ?

Bạch Nhạc Tiên do dự một chút, nói:

- Cô ấy cũng như con, vẫn ổn...

Triệu Tuệ Anh nói:

- Tiên nhi, con mau kêu cô ấy gọi điện về nhà, người nhà cô ấy đang vô cùng lo lắng.

Bạch Nhạc Tiên có chút kỳ quái, oán giận nói:

- Mẹ, mẹ là mẹ của con, tại sao nảy sinh lòng quan tâm tới người khác như vậy? Đợi lát nữa con đưa điện thoại cho cô ấy. Nếu như mẹ không muốn nói chuyện với con, con cúp máy đây.

Triệu Tuệ Anh đau lòng nói:

- Đứa nhỏ này, mẹ thực sự đã làm hư con. Con mất tích một buổi tối, mẹ lo lắng muốn chết...

Đỗ Long tắm rửa xong đi ra, thấy Bạch Nhạc Tiên vẫn còn đang trò chuyện cùng mẹ của cô, Đỗ Long liền nhắc nhở nói:

- Tiên nhi, em và bác gái hãy để lúc khác hàn huyên, đưa điện thoại cho tôi để anh gọi cho Cục trưởng Lục trước.

Bạch Nhạc Tiên cúp điện thoại, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long. Lúc này mới ném điện thoại cho Đỗ Long, sau đó kéo chăn phủ kín toàn thân.

Đỗ Long gọi cho Lục Hồng Quảng lần nữa, nói cho ông ta biết mình sau một giờ nữa sẽ mang Mạnh Hướng Đông trở về phòng công an quy án. Lục Hồng Quảng rốt cuộc tin tưởng hai cô đã được giải cứu, lúc này mới thả lỏng tâm tình rút cảnh lực về. Vụ án bắt cóc quấy động thành phố Ngọc Minh suốt cả đêm và nửa buổi sáng, rốt cuộc đã được giải quyết xong.

Dưới sự khuyên bảo của Bạch Nhạc Tiên cuối cùng Nhạc Băng Phong cũng gọi điện về nhà báo bình an. Đỗ Long đứng ở cửa ném một chiếc chậu rửa mặt lên giường, hắn áy náy nói:

- Tiên nhi, Băng Phong, tôi hết sức xin lỗi. Chuyện tình xảy như thế, tôi không có tư cách cầu xin các cô tha thứ. Tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm, chiếc thể nhớ USB này ghi lại hình ảnh tối hôm qua, còn hình ảnh trong máy vi tính đã bị tôi xóa bỏ toàn bộ rồi. Về phần chiếc USB này các cô có thể cân nhắc, lưu trữ lại làm chứng cứ hoặc là hoàn toàn hủy bỏ nó...

Hai cô đều trốn trong chăn không có phản ứng, Đỗ Long lại tiếp tục nói:

- Tôi muốn dẫn Mạnh Hướng Đông về phòng công an, các cô muốn đá chân y cho hả giận không?

Sau một hồi, hai cô nghe được bên ngoài truyền tới thanh âm khàn khàn kêu lớn rất thảm thiết, nghĩ là Đỗ Long đang giáo huấn Mạnh Hướng Đông. Thanh âm này rất nhanh tiêu tan, tiếp đến nghe thấy tiếng đóng của thật mạnh, rồi trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Bạch Nhạc Tiên vén chăn lên ngồi dậy, cô vỗ vỗ an ủi Nhạc Băng Phong vẫn núp trong chăn khóc nức nở, nói:

- Đỗ Long đi rồi, tôi muốn đi tắm rửa, tôi phải sớm về nhà, tôi không thể để ba mẹ tôi nhìn thấy chuyện xảy ra trên thân thể tôi tối ngày hôm qua. Tôi đề nghị cô khẩn trương về nhà, chỉ có điều tôi cũng có ý kiến là cô đừng nói ra chuyện xảy ra tối hôm qua cho người nhà cô biết, như vậy sẽ tốt hơn.