Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 310: Mày xấu! Tao cũng xấu!




Dưới sự giám sát của Mạnh Hướng Đông, Đỗ Long đạp xe đi quay núi Bích Kê một vòng rộng, cuối cùng lại quay lại trước ngôi nhà hoang đã bị vứt bỏ.

Đỗ Long mệt bở hơi tai, nhưng hắn không dám chậm trễ một giây phút nào. Hắn vứt xe vào khóm trúc, vội vã nhảy qua bức tường bao đã đổ nát, đi vào cái sân nhỏ vô cùng hoang vắng.

Đêm khuya quay lại đây cảm giác hoàn toàn khác biệt. Một cảm giác u ám bủa lấy, trong đêm tối tiếng gió thổi, tiếng trúc cọ sát vào nhau ken két, giống như có vô số những con ma đang lởn vởn bay lượn xung quanh. Đi vào cái nơi quỷ quái này, Đỗ Long trong lòng cũng cảm thấy có chút rùng rợn, đổi lại ai đó nhát gan hơn thì không dám ở lại chỗ này thêm nửa giây nào nữa.

Tầng một của ngôi nhà hoang tàn, bụi bẩn và lộn xộn, Đỗ Long không muốn nói thêm gì nữa về đống hỗn loạn này. Mắt hắn nhìn về phía cánh cửa sổ ở tầng hai, rồi bước thật nhanh tiến về phía trước, sau đó hắn nhảy lên, hai chân đạp lên tường, hai tay bám lấy trèo lên cửa sổ tầng hai.

Cả tay và chân Đỗ Long đều dùng sức leo lên cửa sổ, đột nhiên một bóng đen từ trong phòng xông tới chỗ Đỗ Long. Đỗ Long hoảng sợ, vội vã giơ tay lên, cái bóng đen kia kêu meo meo bên tai Đỗ Long rồi bay đi. Thì ra là một con cú, nó tự nhiên sà xuống đất khiến Đỗ Long sợ toát cả mồ hôi.

Đỗ Long bò vào trong, vẫn chưa khỏi hoàn hồn thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Đỗ Long giật mình thon thót. Nhận điện thoại thì nghe thấy Mạnh Hướng Đông giọng đều đều nói:

- Cảnh sát Đỗ quả là có bản lãnh, hi vọng có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Đỗ Long kinh ngạc, hắn hét lên:

- Mạnh Hướng Đông, ông đang ở đâu? Bọn họ bây giờ đang ở đâu?

Mạnh Hướng Đông cười ha hả nói:

- Tôi ở ngay bên cạnh cậu, tôi vẫn trông chừng cậu từng bước một. Cảnh sát Đỗ, cậu cứ tiếp tục lên tầng bốn đi, phòng số hai bên cạnh cầu thang có người muốn gặp cậu đó, không cần tắt điện thoại, chờ tôi cho cậu chỉ thị mới.

Đỗ Long lên tầng bốn, tìm đến căn phòng thứ hai bên cạnh cầu thang, Đỗ Long đẩy cửa phòng khép hờ ra nhìn vào bên trong. Đúng lúc hắn cảm thấy có hơi người, thì trong phòng đột nhiên nghe thấy tiếng tách nhỏ, ánh đèn chói lóa sáng rực lên trong đêm tối khiến Đỗ Long cảm thấy lóa mắt không nhìn thấy cái gì.

Một lúc lâu mắt Đỗ Long mới dần dần thích ứng được, trong phòng có mấy chiếc đèn pha chiếu lên mọi ngóc ngách trong phòng, chả trách khiến hắn chói mắt.

Dưới ánh sáng chói lòa của mấy chiếc đèn pha, trước mắt Đỗ Long hiện lên một chiếc giường dài mét tám, trên giường phủ một tấm ga trải giường màu hồng phấn, một cái chăn đỏ tươi trùm lên một người.

Đỗ Long đang định tiến đến vén lên, thì đột nhiên một tiếng hét lớn từ trong điện thoại vang lên:

- Đứng lại!

Đỗ Long dừng bước, kìm nén cơn giận cầm điện thoại lên phẫn nộ nói:

- Ông còn muốn thế nào?

Mạnh Hướng Đông vẫn trầm giọng nói:

- Cảnh sát Đỗ, trước mặt cậu bây giờ có một vẫn đề cần phải lựa chọn. Cô gái trên giường là cảnh sát Nhạc, nghe nói cô được mệnh danh là người đẹp băng giá, tuy nhiên dưới sự giúp đỡ của tôi cô ấy hôm nay nóng bỏng như lửa, không tin cảnh sát Đỗ có thể lên giường thử xem. Cậu quan sát xung quanh xem, tôi đã đặt năm máy quay ở bên cạnh, có thể quay lại tất cả từ mọi góc nhìn, cảnh sát Đỗ có thể lựa chọn cứu cô ta, đưa cô ta đến bệnh viện chữa trị, nhưng nói như vậy có nghĩa là nữ cảnh sát Bạch lúc nào cũng theo sát cậu sẽ gặp chút phiền phức.

Đỗ Long tức giận nói:

- Ông cuối cùng muốn như thế nào, sự chịu đựng của tôi có hạn đó!

Mạnh Hướng Đông cười lạnh nói:

- Là sao? Trước mặt tôi cậu cứ ngoan ngoãn cho tôi, sự chịu đựng cũng phải đến vô hạn! Cậu nghe cho kỹ đây, tôi muốn cậu ân ái một chút với mỹ nữ băng giá nóng bỏng kia, bằng không tôi đành phải từ bỏ cuộc chơi. Tôi sẽ chơi trò cưỡng bạo với con gái của ngài bí thư đảng ủy công an tỉnh, đúng không, tiểu thư Bạch của tôi?

Đỗ Long đột nhiên nghe thấy tiếng ú ớ của Bạch Nhạc Tiên phát ra từ trong điện thoại, Đỗ Long giận dữ nói:

- Mạnh Hướng Đông, ông là tên súc sinh! Ông dám động đến cô ấy một sợi tóc, tôi sẽ không tha cho ông đâu!

Mạnh Hướng Đông cười mỉa mai nói:

- Tôi là súc sinh thì sao, cảnh sát Đỗ, tôi cho cậu thời gian hai phút để suy nghĩ, là tôi lên hay là cậu lên, tùy cậu lựa chọn. Nếu cảm thấy khó khăn, bên cửa sổ ở đầu giường có một chai thuốc, trong chai đó có mấy viên thuốc Mike, nó có thể giúp cảnh sát Đỗ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Đúng rồi, cảnh sát Đỗ nhất định phải tỏ ra bạo lực một chút, chủ đề của tôi muốn chụp cảnh sát giả mạo kẻ bắt cóc cưỡng hiếp các cô gái trẻ, không phải là loại phim tình cảm dịu dàng thắm thiết gì đâu.

Đỗ Long mắc kẹt giữa hai sự lựa chọn, Bạch Nhạc Tiên vẫn còn đang nằm trong tay của Mạnh Hướng Đông, hắn không thể ngồi nhìn Mạnh Hướng Đông có những hành vi quá kích với cô. Nhưng là một người bình thường, là một cảnh sát, hắn không thể nào đối xử như thế với đồng nghiệp của mình - một cô gái vô tội, đâu có thể làm những chuyện bạo ngược như vậy được?

Bây giờ hắn đã biết Mạnh Hướng Đông rốt cục muốn làm gì, Mạnh Hướng Đông chính là muốn thẳng tay hủy hoại thanh danh của Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong, thậm chí ông ta còn mượn cớ để bôi nhọ thanh danh của đội cảnh sát thành phố Ngọc Minh. Một khi Đỗ Long thỏa hiệp, video sẽ được đưa lên internet, hậu quả thế nào thì khó có thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nếu Đỗ Long không đồng ý thì Bạch Nhạc Tiên sợ sẽ bị tổn thương, hơn nữa Mạnh Hướng Đông đang tức giận sẽ từ bỏ mà buông tha cho Bạch Nhạc Tiên sao? Câu trả lời rõ ràng là không thể.

Trong lúc Đỗ Long quằn quại trong đau khổ thì thời gian trôi đi quá nhanh, trong nháy mắt hai phút đã tới, Mạnh Hướng Đông lên tiếng:

- Cảnh sát Đỗ, cậu quyết định chưa? Nếu cậu vẫn do dự không quyết thì tôi đành phải thay cậu lựa chọn phương án không nên lựa chọn nhất.

Mạnh Hướng Đông nói xong thì nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Bạch Nhạc tiên, Đỗ Long vội vã kêu lên:

- Dừng lại! Tên khốn kiếp này, tôi không cho phép ông làm hại đến cô ấy, tôi…tôi sẽ làm theo những gì ông muốn là được chứ gì.

Mạnh Hướng Đông đắc ý cười nói:

- Có thế mới được chứ, nhớ kỹ phải tỏ ra mạnh mẽ lên một chút, chăm sóc cô ấy hết sức nhé. Tôi vẫn ở đây giám sát cậu đó, nếu tôi không hài lòng thì bất cứ lúc nào tôi cũng bắt cậu làm lại lần thứ hai đó, hoặc là hủy bỏ giao kèo giữa hai chúng ta, tôi sẽ có giây phút hạnh phúc nhất bên cạnh con gái của bí thư Bạch, cho nên cậu nhất định phải làm cho thật một chút!

Đỗ Long dưới sự thúc giục của Mạnh Hướng Đông từ từ cởi quần áo, trong lòng hắn vô cùng phức tạp. Đường đường là một cảnh sát, dưới sự uy hiếp của phạm nhân hắn lại đi cưỡng hiếp một cô gái vô tội, hơn nữa lại có camera quay nữa…

Lúc Đỗ Long bị ép uống thuốc Mike và cởi hết quần áo lên giường, Lục Hồng Quảng đang nổi giận đùng đùng.

Đỗ Long mất tích, Mạnh Hồng Vĩ cũng mất tích, điện thoại của Đỗ Long thì ngoài vùng phủ sóng, hai thiết bị định vị GPS trên người anh ta và Mạnh Hồng Vĩ đều không bắt được tín hiệu. Mặc dù bọn họ đã tìm thấy xe của Đỗ Long, mọi người men theo con đường phía trước tìm kiếm, còn điều rất nhiều xe cảnh sát đứng chặn ở các con đường vòng phía trước.

Nhưng mà tìm kiếm gần một tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm thấy Đỗ Long, cũng không tìm được Mạnh Hồng Vĩ, càng không tìm thấy Mạnh Hướng Đông, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong. Năm con người to lớn tự nhiên bốc hơi trong nháy mắt, khiến Lục Hồng Quảng sốt ruột đứng ngồi không yên.

Điều làm cho ông ta lo sợ không yên chính là vừa rồi y nói chuyện điện thoại với bí thư Bạch. Lúc Bạch Tùng Tiết nghe thấy năm người đều mất tích không dấu vết, cũng không tức giận mà gằn từng tiếng nói:

- Nhất định phải dốc hết toàn bộ lực lượng tìm người, cho dù phải hi sinh Tiên Nhi, cũng phải bảo đảm an toàn cho Nhạc Băng Phong! Nếu Nhạc Băng Phong xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội một mình anh!

Lục Hồng Quảng trong lòng hoảng hốt, ông ta cũng đã ý thức được điều gì đó, bí thư Bạch đồng ý phóng thích Mạnh Hồng Vĩ không phải là muốn bảo vệ con gái mình, mà là để bảo vệ Nhạc Băng Phong! Lẽ nào Nhạc Băng Phong này còn có thân thế hơn cả con gái của bí thư đảng uy công an tỉnh sao? Lục Hồng Quảng cảm thấy trời đất như sắp sụp xuống…