Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 306: Hai người đẹp bị mất tích




Đỗ Long cũng không gọi điện thoại được cho Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long định nhờ Nhạc Băng Phong gọi điên thoại di động cho cô ấy, nhưng cũng không gọi được cho Nhạc Băng Phong.

- Làm sao vậy?

Hạ Hồng Quân hỏi.

Đỗ Long cau mày nói:

- Di động của Bạch Nhạc Tiên không gọi được, cũng không biết cô ấy đã chạy đi đâu, mẹ của cô ấy gọi về nhà ăn cơm cũng không thấy đâu.

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Không phải là lại bị ai bắt cóc chứ?

Thẩm Băng Thanh vốn chỉ muốn nói đùa, nhưng Đỗ Long không có tâm tình để nói giỡn. Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Băng Thanh một cái, đứng lên nắm cái áo khoác đang vắt trên thành ghế, nói:

- Các vị cứ từ từ ăn đi, tôi đi trước đây.

Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh cũng đứng lên, nói:

- Chúng ta vốn cũng như anh, cùng đi tìm đi, anh muốn đi đến chỗ nào trước?

Đỗ Long nói:

- Đi công ty xe buýt, điều lấy tư liệu của xe số mười, xem cô ta có lên xe hay không.

Khi mấy người Đỗ Long đi tới tổng công ty giao thông công cộng, thì phát hiện đã có người tới đây trước một bước. Đó chính là đại đội trưởng đội cảnh sát tỉnh có vũ trang Chu Thu Cường, bọn họ vừa mới nói chuyện cùng công ty xe buýt, còn chưa bắt đầu điều tra.

- Các anh cũng đã tới? Đang có vấn đề muốn hỏi qua các anh đây.

Chu Thu Cường nhìn Đỗ Long gật đầu, hỏi:

- Đỗ Long, thời gian cấp bách, tôi cũng không muốn khách khí với cậu nữa, cậu có tận mắt thấy Bạch Nhạc Tiên lên xe buýt không?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Tôi không nhìn thấy cô ấy lên xe buýt, trạm xe buýt nằm ở gần kề bên trái cổng của cục cảnh sát, cách không đến năm mươi mét. Lúc ấy khoảng hơn 4:30, là giờ cao điểm tan tầm buổi chiều, không có khả năng cô ấy bị bắt cóc ở trên đoạn đường này.

Đồng tử của Chu Thu Cường co rụt lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Long nói:

- Anh hoài nghi cô ấy bị bắt cóc sao?

Đỗ Long nói:

- Điện thoại di động của cô ấy mới sạc điện sáng nay, trong tình huống bình thường cô ấy sẽ không tắt máy lâu như vậy, hơn nữa nếu không trở về nhà cũng sẽ gọi điện thoại báo trước. Cho nên tôi cảm thấy có khả năng rất lớn là cô ấy đã bị bắt cóc rồi, hoặc là cô ấy chắc đã uống quá chén không tự chủ được.

Chu Thu Cường gật đầu, nói:

- Hy vọng cô ta sẽ không gặp chuyện không may... Hãy lấy danh sách xe bus đi qua điểm dừng ở Phòng công an quận Bạch Hoa vào khoảng bốn giờ rưỡi hôm nay cho tôi xem.

Lịch trình xe bus luôn được cố định, kỹ thuật viên của công ty xe buýt rất nhanh tra ra danh sách Chu Thu Cường yêu cầu. Sau khi bỏ qua một nửa chuyến xe bus đi ngược đường, thì còn lại chín chuyến xe phù hợp điều kiện.

Chu Thu Cường lập tức yêu cầu kỹ thuật viên công ty xe buýt cho xem qua video về chín chuyến xe kia, trong đó có hai chiếc xe buýt thuộc lộ trình số mười.

Vào lúc bốn giờ rưỡi chiều có chín chiếc xe bus đi qua Phòng công an quận Bạch Hoa, các video ghi lại các chuyến xe này nhanh chóng bị mọi người xem qua. Đỗ Long liếc mắt liền phát hiện ra Bạch Nhạc Tiên, hắn chỉ vào trên màn hình, nói:

- Xem này, cô ấy quả thật có lên xe.

Chu Thu Cường lập tức gọi kỹ thuật viên mau dừng lại, rất nhanh mọi người đã phát hiện Bạch Nhạc Tiên xuống xe sau hai trạm nữa, lúc này khoảng cách nhà Tỉnh ủy còn ba trạm.

Mọi người cẩn thận phân tích đoạn video Bạch Nhạc Tiên xuống xe, lúc ấy cũng có mấy người khác xuống theo, nhưng một người có bóng lưng cao lớn khiến Đỗ Long nhìn có chút quen mắt.

Đỗ Long chỉ vào người nọ khẳng định:

- Chính là gã! Tôi nhận ra gã, gã này tên là Mạnh Hướng Đông! Là cha của Mạnh Hồng Vĩ, thời gian trước Mạnh Hồng Vĩ từng liên tiếp giết chết bốn người.

Chu Thu Cường nói:

- Chỉ thấy cái bóng lưng của gã, thật khó để xác định thân phận người này, mau tua video ngược trở lại, xem gã lên xe bus từ trạm nào?

Tua ngược video, rất nhanh mọi người đã phát hiện thân hình cao lớn của người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia cũng lên xe ở điểm dừng Phòng công an quận Bạch Hoa. Bởi vì gã vẫn cúi đầu, nên vẫn không thể thấy khuôn mặt thật của gã.

- Nhất định là Mạnh Hướng Đông, sếp Bạch cùng tôi phối hợp bắt được Mạnh Hồng Vĩ... Không đúng, không xong! Cùng tôi bắt Mạnh Hồng Vĩ còn có Nhạc Băng Phong! Điện thoại di động của cô cũng không gọi được, mẹ nó, tên Mạnh Hướng Đông khốn khiếp này, chẳng lẽ gã muốn dùng cách này để cứu con gã sao?

Đỗ Long nhanh chóng gọi điện thoại báo cáo Lục Hồng Quảng biết, cũng nhờ Lục Hồng Quảng hỗ trợ liên hệ với người nhà của Nhạc Băng Phong, thử xem có liên hệ được với Nhạc Băng Phong hay không. Lục Hồng Quảng cảm giác được vấn đề rất nghiêm trọng, ông ta lập tức tìm cách liên lạc với người nhà Nhạc Băng Phong. Kết quả là bọn họ cũng không tìm hấy Nhạc Băng Phong, nhưng khoảng hai giờ trước nhận được một tin nhắn, nói cô ấy cùng bạn bè tụ hội, không trở về nhà ăn cơm.

- Có phải đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Phong hay không? Bình thường nếu có việc con bé đều trực tiếp gọi điện thoại để báo, có phải đã xảy ra chuyện gì với con bé hay không?

Mẹ của Nhạc Băng Phong lo lắng hỏi.

Lục Hồng Quảng an ủi bà ta vài câu, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Long. Sau khi Đỗ Long nghe nói Nhạc Băng Phong cũng mất tích, hắn lập tức khẳng định một trăm phần trăm Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong nhất định đã bị Mạnh Hướng Đông bắt cóc.

Mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng được điều tới nhà của Mạnh Hướng Đông, đội đặc công trực tiếp phá toang cái cửa sắt hai tầng nhà Mạnh Hướng Đông. Họ lập tức khống chế Lan Hiểu Hoa - bà xã Mạnh Hướng Đông đang còn kinh hãi, nhưng lại không tìm được Mạnh Hướng Đông.

Lan Hiểu Hoa điên cuồng hô to và giãy dụa nói:

- Ông xã tôi đi công tác bên ngoài, công an các người không lo truy tìm hung thủ thật sự, chỉ biết ức hiếp phụ nữ già yếu và trẻ em. Các vị vu oan cho con tôi tội giết người, hiện tại lại muốn vu oan cho ông xã tôi, tôi nhất định liều mạng với các người!

Hiện giờ là thời điểm để bà ta khóc lóc om sòm sao? Lan Hiểu Hoa bị khống chế ở đưa về cục Công an để tiến hành thẩm vấn, mà bọn người Đỗ Long thì ở lại nhà họ Mạnh điều tra manh mối. Các ngăn kéo trong nhà đều được khóa chặt, nhưng đều bị phá mở ra, kết quả vẫn là không có tí thu hoạch nào.

Đỗ Long nói:

- Nhất định là Mạnh Hướng Đông đã chạy trốn, nếu gã đi công tác, không có khả năng nào ở trong nhà một quyển sổ tiết kiệm cũng không để lại. Chúng ta phải mời ngân hàng phối hợp điều tra các tài khoản ngân hàng của Mạnh Hướng Đông, nếu tiền còn chưa bị lấy đi thì phải lập tức đóng băng lại.

Đột nhiên phát sinh ra một vụ án bắt cóc, Đỗ Long nghiễm nhiên trở thành người chỉ huy cao nhất ở hiện trường. Chu Thu Cường vội vàng mời Bạch Tùng Tiết ra mặt và tìm cách liên lạc với mấy Giám đốc ngân hàng lớn của thành phố Ngọc Minh, mời bọn họ phối hợp điều tra các tài khoản của Mạnh Hướng Đông.

Hiệu suất làm việc của các ngân hàng đúng là cao, sau khi ý kiến của Đỗ Long được đề xuất hơn nửa giờ, các ngân hàng đã gửi cho hắn bản báo cáo rằng ngày hôm nay Mạnh Hướng Đông đã rút ra toàn bộ số tiền tiết kiệm của gã, tổng cộng có một triệu năm mươi ba nghìn tệ.

Với hành vi kỳ lạ đó, Mạnh Hướng Đông khiến cảnh sát xác định gã là nghi phạm lớn nhất đã bắt cóc Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong. Cục Công an thành phố Ngọc Minh lập tức phái một lượng lớn cảnh sát tỏa ra khắp nơi thiết lập các trạm kiểm tra xe cộ, đồng thời thông báo cho sân bay, nhà ga, bến xe, chỉ cần phát hiện tung tích Mạnh Hướng Đông sẽ lập tức bắt gã về quy án.

Nhưng Mạnh Hướng Đông giống như bốc hơi biến mất khỏi thế giới. Mất hơn nửa buổi tối, xem đi xem lại băng video đến đỏ mắt nhưng mọi người vẫn không nghĩ ra cách Mạnh Hướng Đông bắt cóc hai lớn người đang còn sống, hơn nữa lại còn không thấy chút tăm hơi nào. Sau khi Bạch Nhạc Tiên từ trên xe đi xuống cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, ven đường có mười mấy cái camera, nhưng không có cái nào thu được hình ảnh của cô.

- Mạnh Hướng Đông nhất định là dùng xe để bắt cóc các cô ấy, mọi người chú ý có xem có chiếc xe nào đáng nghi hay không!

Đỗ Long nhìn chằm chằm vào màn hình, khẳng định nói.

Vấn đề là sau khi Bạch Nhạc Tiên xuống xe đã gần năm giờ, lúc đó là thời điểm tan tầm, trên đường dòng xe cộ rất đông đúc, muốn từ đó mà phát hiện ra một chiếc xe khả nghi nào quả thực chẳng khác gì mò kim đáy biển.