Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 305: Yêu nhau khi khó đừng bỏ nhau




Cục trưởng cục Tài chính thành phố tham ô nhận hối lộ mà bị bắt, làm liên luỵ tới một nhóm lớn cán bộ, nhưng chuyện này có quan hệ gì với một vị cảnh sát hình sự bình thường? Quả thật là không có quan hệ gì, cho nên mỗi ngày Đỗ Long hắn đều đi làm như cũ. Địa Cầu cũng không vì vậy mà ngừng quay tròn, chẳng qua là trong nội tâm hắn có chút chờ mong, chờ Mã Quang Minh xác nhận cho hắn cái Phó phòng mà thôi.

Hàng năm, sau Tết Nguyên Đán cục Công an thành phố Ngọc Minh tổ chức đại hội thường niên trong ngành công an để tặng thưởng cho viên cảnh sát mới đạt thành tích xuất sắc nhất, không có gì nghi ngờ khi Đỗ Long xứng đáng nhận được giải thưởng này. Khi hắn lên bục để nhận thưởng, nơi tổ chức nổ ra một tràng vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ.

Trong đại hội còn trao tặng rất nhiều giải thưởng khác, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát lên bục để lĩnh thưởng, bọn họ đều đại biểu cho các cá nhân kiệt xuất nhất của cục Công an. Sau phần trao tặng giải thưởng cho cá nhân là đến tập thể, trung đội 1 đội hình sự quận Bạch Hoa làm một bước đột phá, lấy mất danh hiệu đội hình sự giỏi nhất của năm từ trong tay quận Tây Sơn, khiến cho đội trưởng trung đội 1 đội hình sự quận Tây Sơn Ngụy Hưng Bang mặt mũi phiền muộn.

- Đỗ Long, hy vọng anh không ngừng phấn đấu, sang năm còn có thể tiếp tục trao cho anh phần thưởng này!

Lúc Quyền cục trưởng Lục Hồng Quảng lần thứ hai trao thưởng cho Đỗ Long đã nắm lấy tay của hắn, thân thiết nói.

- Tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo!

Đỗ Long cúi chào Lục Hồng Quảng rồi nghiêm nghị nói.

- Vụ án giết hại các cặp tình nhân còn phải nắm chặt thời cơ để điều tra rõ ràng.

Lục Hồng Quảng thấp giọng dặn dò.

Đỗ Long dùng sức gật đầu, trong khoảng thời gian này cha mẹ Mạnh Hồng Vĩ thường xuyên giơ cái khẩu hiệu 'Con tôi bị oan' đi náo loạn nhiều nơi. Phần đông dân chúng không biết sự thật lại nghe theo lời phiến diện từ bọn họ, việc này ở trong xã hội đã tạo thành một ảnh hưởng rất lớn.

Sau khi đại hội kết thúc Uẩn Cảnh Huy - trưởng phòng Công an quận Bạch Hoa bỏ tiền mời khách, mời tất cả các nhân viên cảnh sát được nhận thưởng cùng nhau đến khách sạn Hải Thiên ăn mừng. Lúc uống rượu, Uẩn Cảnh Huy lại nhắc tới vụ án sát thủ tình nhân, còn bức Đỗ Long phải bày tỏ quan điểm của mình ngay lập tức. Mọi người cùng nhau dồn hỏi, Đỗ Long đành nói:

- Vụ án này còn chưa có thêm đầu mối gì, các người coi tôi là thần tiên à? Trừ phi hung thủ lại ra tay, nếu không tôi cũng không có biện pháp.

Nghe được lời này của Đỗ Long, Uẩn Cảnh Huy và mọi người thuộc tổ một tỏ ra thất vọng. Khang Vĩ Hà và các nhân viên cảnh sát hình sự ở tổ hai đều cảm giác được, hung thủ rất giảo hoạt, tại hiện trường cũng không có phát hiện manh mối đặc thù nào, muốn phá án thật sự quá khó khăn.

- Đỗ Long, vụ án này thật sự không có biện pháp sao?

Trên đường đưa Bạch Nhạc Tiên về nhà, cô ấy chợt hỏi.

Đỗ Long cười thần bí, nói:

- Cũng không phải không có biện pháp nào, chẳng qua còn phải đợi thời cơ, có lẽ... có lẽ em phải hy sinh một chút mới được.

- Hy sinh? Muốn em hy sinh gì?

Bạch Nhạc Tiên buồn bực nói:

- Chẳng lẽ anh muốn em cùng anh giả trang làm đôi tình nhân để đi câu cá sao?

Đỗ Long cười ha hả, nói:

- Việc này có chút khó nói, từ từ rồi bàn bạc cũng được, dù sao sớm hay muộn hung thủ cũng sẽ xuất hiện thôi.

Trong hơn nửa tháng qua, Đỗ Long đã đi đến nhà Mã Quang Minh vài lần, hai vợ chồng Mã Quang Minh cũng rất nhiệt tình hắn chiêu đãi hắn đủ món, nhưng vẫn không nhắc tới lời hứa cho hắn làm Phó phòng.

Bị Đỗ Long gặng hỏi, Mã Quang Minh mới nói:

- Cậu tưởng là chỗ còn trống có ở khắp nơi à? Tôi có thể lập tức sắp xếp cho cậu một chức vụ nhàn hạ, sau đó gán cái mác Phó phòng cho cậu, cậu có vui không? Chịu khó một chút, nếu có cơ hội tất nhiên tôi sẽ sắp xếp ngay cho cậu.

Đỗ Long cố gắng tiếp tục phá án, Bạch Nhạc Tiên cũng không bị điều đi nơi khác. Một tháng nhanh chóng trôi qua, đã sắp bước sang năm mới rồi.

Công ty vệ sĩ Quân Uy có rất nhiều người xin phép trở về nhà, công ty Quân Uy rất sớm đã đặt vé máy bay về nhà thay cho bọn họ. Công ty không ki bo chút tiền ấy, nhân cơ hội này còn có thể làm tăng thêm lòng trung thành của nhân viên với công ty, điều này là rất câần thiết.

Công ty vệ sĩ Quân Uy hiện giờ do nhân sự ít nên những nhiệm vụ nhàm chán cũng chỉ có thể lắc đầu từ chối. Ví dụ như Đỗ Long yêu cầu công ty vệ sĩ Quân Uy theo dõi sát sao Mạnh Hướng Đông, nhưng hơn một tháng trôi qua Mạnh Hướng Đông không có biểu hiện gì khác thường, vì thế Hạ Hồng Quân đề nghị Đỗ Long bỏ qua nhiệm vụ này.

- Được rồi, có lẽ thật sự tôi đã đoán sai.

Đỗ Long đồng ý hủy bỏ nhiệm vụ theo dõi Mạnh Hướng Đông. Sang năm mới, công tác của hắn cũng bề bộn, còn có rất nhiều việc cần làm, tạm thời cũng bỏ qua Mạnh Hướng Đông.

Bước sang năm mới, Kỷ Quân San cùng cha mẹ của cô ấy về thăm ông bà, trước khi đi mới gọi điện thoại cho Đỗ Long, xem ra cô thật sự rất khó tha thứ cho Đỗ Long. Đỗ Long vốn đang định tạo cho cô ấy một niềm vui bất ngờ, nhưng lời nói tới miệng lại trở thành hai chữ “bảo trọng” với cái giọng nghẹn ngào chua xót.

Đỗ Long đi một mình vào trại tạm giam đón La Thắng ra tù. Khi La Thắng nhìn đến Đỗ Long chỉ có một mình lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi hắn:

- Anh và chị họ tôi cãi nhau à?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Cô ấy về đón năm mới với ông bà rồi, tôi định đợi sau khi thả cậu ra sẽ điện thoại nói cho cô ấy biết, tạo ra một niềm vui nho nhỏ, nhưng mà cô ấy không chịu nghe điện thoại của tôi nữa rồi.

La Thắng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Bình thường chị họ sẽ không tức giận như vậy, có phải anh cặp bồ với ai hay không?

Đỗ Long cười khổ không nói gì, La Thắng hoàn toàn rõ. Gã phẫn nộ vung nắm tay, tung một quyền vào ngực Đỗ Long, Đỗ Long cũng không có tránh né, hứng trọn một cú đấm này.

- Vì sao không né?

La Thắng cả giận nói:

- Không phải anh rất lợi hại sao?

Đỗ Long chỉ vào trái tim của mình, nói:

- Trái tim của tôi đau, cậu đánh vài cái có lẽ sẽ khiến cho tôi thoải mái hơn một chút.

Sắc mặt La Thắng thay đổi mấy lần, xiết chặt nắm tay rồi dần dần buông lỏng, anh ta xoay người rời đi, Đỗ Long nói:

- Xe ở bên này cơ mà, cậu đi nhầm hướng rồi.

La Thắng quay đầu lại nói:

- Anh là tên ngu ngốc, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa! Tôi sẽ tự mình ngồi xe bus để trở về nhà.

Đỗ Long đưa ra một tấm danh thiếp ném cho La Thắng, hắn nói:

- Bạn của tôi có mở một công ty vệ sĩ, bọn họ cũng đang tuyển nhân viên, mặc dù cậu có tiền án, nhưng với quan hệ của tôi và anh ta, anh ta sẽ sắp xếp cho cậu một chỗ đấy. Tiền lương ở đấy cũng tầm hai ngàn trở lên, cậu nên suy nghĩ đi, có thể đây là một cơ hội, hãy nghĩ đến mẹ của cậu một chút.

La Thắng vốn muốn vứt tấm danh thiếp đi, nhưng Đỗ Long đột nhiên nhắc tới mẹ của gã, khiến La Thắng do dự một chút. Cuối cùng gã cũng cất danh thiếp vào trong túi quần, miệng lại nói:

- Tôi sẽ không nhớ phần ân tình này đâu, anh đúng là tên khốn khiếp!

- Tôi thật sự là tên khốn kiếp sao?

Đỗ Long tự giễu rồi hỏi Hạ Hồng Quân.

Hạ Hồng Quân vô lương tâm cười lớn nói:

- Anh chỉ là một tên si tình nhỏ nhoi thôi, một bên sống chết muốn kết hôn một bên lại muốn vụng trộm. Trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu, con gái ai cũng có tính ghen tuông đấy, không ai vui khi bạn trai của mình có người ở bên ngoài, tôi xem anh có khi khéo quá lại hóa vụng. Giống như lần trước tôi đã từng nói, thừa dịp tuổi còn trẻ hãy chơi cho sướng đời đi, đợi đến khi anh thật sự nghĩ tới chuyện thành gia lập thất, hãy tìm một người yêu anh mà kết hôn.

Đỗ Long uống một ngụm rượu mạnh vào trong bụng, hắn nói:

- Được rồi, tôi sẽ hoàn toàn phóng túng một chút, đại trượng phu sợ gì không có vợ. Con mẹ nó, uống rượu, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải phân cao thấp với anh.

- Uống ít một chút đi, uống rượu không chỉ tổn thương thân thể đâu, mà càng thêm thương tâm thôi.

Thẩm Băng Thanh khuyên nhủ.

- Còn lôi thôi nữa nữa tôi sẽ khiến anh bổ ngiêng bổ ngã! Sau đó vứt anh ở mặt sau nhà ga!

Đỗ Long vừa trừng mắt vừa tiếp tục uống cùng Hạ Hồng Quân.

- Ba ba, ba ba, có điện thoại, mau nghe!

Điện thoại di động của Đỗ Long vang lên, nghe thấy tiếng chuông, Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh hết nói.

Đỗ Long vốn không có tâm tư nào để nghe điện thoại của Triệu Tuệ Anh, nhưng người ta là phu nhân Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh. Thân là Phó bí thư Chi Đoàn tỉnh, Đỗ Long cũng không thể không nghe điện thoại của bà ấy, cho nên hắn chần chờ một chút, rồi vẫn bắt máy.

- Đỗ Long, tôi là Triệu Tuệ Anh, Tiên Nhi có ở chỗ của cậu không? Nó tắt điện thoại di động, nếu nó ở đấy, xin anh hãy đưa điện thoại cho nó nghe một chút.

Triệu Tuệ Anh nói.

Đỗ Long khách khí nói:

- Cô Triệu, Bạch cảnh ti lúc tan việc đều ngồi xe bus để về nhà, cô ấy không ở chỗ của tôi, có lẽ cô nên gọi điện thoại cho Dương Minh Huy...

Triệu Tuệ Anh vội la lên:

- Tôi đã gọi cho cậu ta từ sớm, chúng tôi cũng đã tìm Tiên Nhi hơn một giờ, không ai biết nó ở nơi nào. Đỗ Long, anh có biết Tiên Nhi sẽ đi chỗ nào không?

Đỗ Long nhướn mày, nói:

- Cô Triệu đừng nóng vội, cô ấy chắc không có việc gì đâu. Tôi sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với cô ấy, có lẽ cô ấy đi chơi đâu đó thôi...