Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 301: Nghìn vàng đánh cược một lần vì hồng nhan




Đỗ Long đích xác là có ý tốt, nhưng người nghe được lại cho là hắn không yên lòng, nhất là Dương Minh Huy. Gã vốn định cùng với Bạch Nhạc Tiên bồi dưỡng cảm tình mối thù chung, có thể nào để Bạch Nhạc Tiên đứng ở vị trí đối địch và đội kẻ thù đối phó mình? Cho nên sau khi nghe được kiến nghị của Đỗ Long gã lập tức nói:

- Như vậy không tốt, chúng tôi không quen thuộc với anh ấy, theo đội ban đầu mà tôi nói đi. Ai khi dễ ai vẫn còn nói chưa chính xác.

- Hai tên khốn các ngươi, cũng không hỏi ý kiến của tôi, bản cô nương là để các cậu tùy tiện chọn sao?

- Bạch Nhạc Tiên không vui nói, trong lòng cô là muốn theo đội của Đỗ Long. Nhưng mà cô từ nhỏ chiếu cố Dương Minh Huy, cũng không muốn để Dương Minh Huy đuối lý. Sau khi nói xong cô đảo mắt nói:

- Các cậu ba người một đội và Đỗ Long bọn họ chơi đi. Người thua chạy mười vòng, người thắng có thể giành được một lần cơ hội một mình ăn tối với bản cô nương.

Dương Minh Huy vừa nghe trong lòng liền vui như hoa nở. Tuy gã và Bạch Nhạc Tiên là cùng nhau lớn lên, nhưng mà cơ hội hai người một mình chung đụng thật đúng là ít đến đáng thương. Vì cơ hội hẹn hò này, gã nhất định phải thắng.

Sau khi nghe được lời nói của Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long lại âm thầm lắc đầu. Nha đầu này vẫn dương dương tự đắc, lại không biết mình từ một người tham gia thi đấu biến thành phần thưởng...Hơn nữa cơ hội Đỗ Long cùng ăn cơm tối với cô ta còn ít sao? Phần thưởng này thật không có sức hấp dẫn gì.

Tuy rằng hai bên tâm tính khác nhau, nhưng đã thỏa đàm rồi, hai bên rất nhanh liền tự mình đứng trước bia vị trí.

Lưu Quỳ là trọng tài cho lần so tài này, anh ta sửa đổi quy tắc, ở trước trận đấu mới tuyên bố:

- Mỗi người các cậu chỉ có một phút thời gian bắn xong mười phát đạn, bởi vì súng trường bán tự động kiểu 56 là bắn từng phát, thời gian lắp đạn trong một phút đồng hồ. Mọi người cần chơi nhanh nhẹn một chút, đừng có thời gian đến rồi mà vẫn chưa bắn xong nhé.

Giáo quan dạy bắn súng mặc quân phục rằn ri kia phát cho mỗi người một băng đạn, ở trên có mười viên đạn. Ngay cả phát đầu tiên cũng đều tính trong thời gian một phút, đối với người bình thường mà nói đích xác là có chút khó.

- Mọi người vào vị trí riêng, chuẩn bị...bắt đầu!

- Theo tiếng ra lệnh của Lưu Quỳ. Lý Huy và Thẩm Băng Thanh nằm rạp trên mặt đất lập tức lắp đạn, ngắm chuẩn, lại lắp đạn, lại nổ súng...

Một phút đồng hồ vẫn còn chưa tới hai người đều đã bắn xong mười phát đạn, bọn họ cùng nhau đứng lên. Hai người tiếp theo nhanh chóng nhào tới tiếp tục, sau đó là người thứ ba, tiếng súng vang lên không ngớt. Đội Đỗ Long bọn hắn nhanh chóng mở rộng ưu thế trong thời gian quy định, hai phút rưỡi còn chưa tới. Hạ Hồng Quân người cuối cùng lên trường bắn đã thu súng đứng lên, mà Trương Hải Phong bên cạnh còn hai phát chưa bắn.

- Bắn nhanh như vậy, chắc chắn là chạy ra ngoài bia vô số.

- Dương Minh Huy cảm giác được một tia không ổn, nhưng gã vẫn thì thầm bên tai Bạch Nhạc Tiên.

Khi thống kê tổng số vòng lên, mặt Dương Minh Huy đều tối xầm lại. Thành tích của Đỗ Long bọn họ vượt xa bọn gã? Không, Dương Minh Huy phát hiện thành tích của Đỗ Long bọn họ vừa vặn nhiều hơn một vòng so với điểm của đội mình. Gã thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Kém một vòng, phải chạy mười vòng, cơ hội hẹn hò cùng chị Tiên cũng bị Đỗ Long cướp rồi. Dương Minh Huy thật là muốn tức đến hộc máu.

Đỗ Long không quên ném đá xuống giếng nói:

- Như thế nào? Muốn đánh cược thì phải chịu thua, các cậu chuẩn bị lúc nào chạy?

Dương Minh Huy đáng thương nhìn về phía Bạch Nhạc Tiên, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên căn bản không có nhìn mình một cái. Ánh mắt của cô hoàn toàn tập trung vào trên người Đỗ Long, bộ dạng mừng khấp khởi kia giống như còn vui vẻ hơn so với chính cô ta thắng. Trong lòng Dương Minh Huy chợt lạnh, gã oán giận nói:

- Mới kém một vòng, tôi không phục! Chúng ta lại thi đấu, lần này chúng ta bắn đĩa bay, dùng súng giảm thanh.

- Đấu thì đấu, nhưng mà lần đánh cược này...

- Đỗ Long cố ý kéo dài giọng, Dương Minh Huy nói:

- Tôi thắng thì coi như bỏ đi, tôi thua rồi...phì phì, tôi nói là giả thiết tôi thua, liền tính gấp đôi...

Đỗ Long cũng cười hì hì nhìn về phía Bạch Nhạc Tiên, nói:

- Chị cũng gấp đôi?

Bạch Nhạc Tiên cười hì hì gật gật đầu, nói:

- Cố lên, tiểu Huy cũng nên cố gắng rèn luyện thân thể một chút.

Dương Minh Huy gần như bị bọn họ chọc cho muốn ngất, rút kinh nghiệm xương máu ở dưới. Gã định lại tâm thần, cùng Đỗ Long bọn họ tiến hành lần thi đấu thứ hai.

Kết quả tự nhiên không chút nghi ngờ lại là Dương Minh Huy bọn gã thua rồi. Càng khiến người ta ngạc nhiên chính là Đỗ Long bọn họ chỉ thắng Dương Minh Huy bọn gã có một đĩa bay.

Người ngoài đứng xem đã có phát hiện, Dương Minh Huy thân tại trong cuộc lại một chút cũng không biết mình từng bước từng bước rơi vào trong thế trận Đỗ Long bày ra.

Khi Dương Minh Huy thua trận lần thứ hai gã vẫn không phục, yêu cầu lại đánh cược trận thứ ba. Lần này gã muốn dùng súng ngắn một mình khiêu chiến bắn bia di động với Đỗ Long.

- Cậu đã thua hai trận rồi, lại đánh cược chạy nữa cũng không có thú vị gì. Không bằng đánh cược lớn hơn một chút như thế nào?

- Đỗ Long cười nói.

Dương Minh Huy bây giờ chỉ muốn thắng lại, so với những con bạc hồ đồ lúc thua bạc không có gì khác nhau. Gã không sợ thua, gã sợ nhất chính là Đỗ Long không chơi cùng gã. Gã lập tức đồng ý nói:

- Được, đánh cược lớn một chút, nói đi, anh muốn cược gì?

Đỗ Long hỏi ngược lại:

- Vậy phải xem cậu rồi, cậu có gì có thể lấy ra làm tiền đặt cược?

Dương Minh Huy cắn răng một cái, nói:

- Chiếc xe máy của tôi thế nào? BMW 2000 bản trong bộ sưu tập xe đua quốc lộ, từ đầu đến cuối cũng tiêu hơn ba trăm ngàn tệ. Hôm nay dùng nó đánh cược một trận với anh! Tiền đặt cược của anh lại là gì?

Đỗ Long mỉm cười nói:

- Tiền đặt cược của tôi chính là hai bữa cơm vừa thắng lúc nãy. Giá trị là cách xa một chút, cậu không cược thì thôi.

Dương Minh Huy tranh giành không chỉ là một hơi, tiền đặt cược của Đỗ Long tuy thấp, nhưng lại chính là trong lòng Dương Minh Huy muốn. Cho nên gã lập tức đáp ứng nói:

- Được, tôi đánh cược với anh. Anh Toàn Phong, xin anh cho chúng tôi hai khẩu súng ngắn.

Lưu Quỳ thở dài:

- Minh Huy, thôi đi, Đỗ Long là vị cao nhân, cậu thắng không được đâu.

Hai mắt Dương Minh Huy đỏ bừng nói:

- Anh Toàn Phong, anh cũng coi thường em sao?

Lưu Quỳ khẽ lắc đầu, nhìn về phía Bạch Nhạc Tiên, y muốn để Bạch Nhạc Tiên ra mặt ngăn hành động không khôn ngoan của Dương Minh Huy lại. Nhưng Bạch Nhạc Tiên lại vỗ tay cười nói:

- Minh Huy như vậy mới tốt! Chị ủng hộ em! Cho dù thua cũng phải đường đường chính chính, tâm phục khẩu phục.

Đây là khen người ta hay là làm tổn thương người ta? Dù sao Dương Minh Huy nghe được tinh thần đại chấn, cũng không nông nổi giống như trước nữa. Lưu Quỳ đành phải phái người đi lấy mấy cây súng ngắn qua mặc cho bọn họ chọn. Đỗ Long và Dương Minh Huy lại lần nữa đứng ở bên trường bắn.

Một hộp đạn hai mươi phát, xem ai bắn trúng số vòng nhiều hơn. Đây là quy tắc thi đấu đơn giản, lần này Đỗ Long chọn cách ra tay trước. Khi bia di động nhanh chóng bay từ bên trái ra, súng của Đỗ Long lập tức vang lên, mọi người chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên không ngớt. Căn bản không có cách nào đếm Đỗ Long rốt cuộc bắn bao nhiêu phát súng. Khi bia mục tiêu biến mất, Đỗ Long quay người lại buông súng xuống, mỉm cười nói:

- Bắn xong rồi.

Mọi người ở chỗ này không có mấy người thấy rõ Đỗ Long rốt cuộc bắn trúng bia hay không. Nhưng Hạ Hồng Quân, Thẩm Băng Thanh còn có Lưu Quỳ trên mặt đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Chỉ là mức độ kinh ngạc có chút khác biệt mà thôi.

- Toàn bộ vòng chín trở lên, điểm cụ thể vòng không cách nào tính được.

- Viên báo bia nói.

- Điều này sao có thể!

- Dương Minh Huy cả kinh trợn mắt há hốc mồm, gã lớn tiếng nói:

- Tôi không tin, mau lấy bia qua đây.

Lấy bia ngắm qua rồi, chỉ thấy ngực của mục tiêu hình người bị bắn xuyên một cái lỗ lớn to như nắm đấm tay. Vòng số 9 và vòng số 10 đều bị bắn không còn nữa rồi. Chẳng trách viên báo bia nói toàn bộ vòng chín trở lên, điểm số vòng cụ thể không cách nào tính được.

Nhìn thấy cái bia mục tiêu kia, Dương Minh Huy ngây ngẩn cả người, gã không cần thi đấu cũng đã thua rồi. Kỹ thuật bắn súng như vậy gã cả đời này chỉ thấy qua một lần, đó chính là...

- Tôi...tôi còn muốn đánh cược với anh, anh đợi đấy, tôi gọi sự phụ tôi tới thi đấu với anh!

- Dương Minh Huy thua đỏ cả mắt, chỉ Đỗ Long kêu lớn một tiếng, quay người liền chạy đi xa...