Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 296: Ăn miếng trả miếng




Vụ án của Mạnh Hồng Vĩ tạm thời kết thúc, nhưng vụ án tình nhân bị hại thứ tư vẫn không có bất cứ tiến triển nào. Đỗ Long dường như cũng đặt gánh xuống (mặc kệ), chạy về trường Đảng học tập.

Trên thực tế ở phía trường Đảng hắn cũng cầm mẩu giấy của Mã Quang Minh viết, chạy đi xin nghỉ. Sau đó hắn liền bận chuyện của mình.

Hắn bảo Lâm Nhã Hân cầm ít tiền ra đưa cho Tần Phong Hà đi Thượng Hải khám mắt, cùng đi còn có cha mẹ Tần Phong Hà. Thứ nhất có thể chăm sóc Tần Phong Hà, thứ hai đi Thượng Hải cũng coi như là một loại bảo vệ đối với bọn họ. Cả nhà Tần Phong Hà cảm ơn rơi nước mắt đi Thượng Hải. Đỗ Long tự mình tiễn lên máy bay, thầm chúc Tần Phong Hà may mắn. Sau đó hắn liền rút tiền từ tài khoản chung của Lâm Nhã Hân, gọi Hạ Hồng Quân cùng đi đăng ký một công ty Vệ sĩ, tên gọi là công ty Vệ sĩ Quân Uy.

Cánh cửa của tư nhân đăng ký thành lập công ty Vệ sĩ là rất cao, nhưng mà Tư lệnh viên Quân khu tỉnh Thiên Nam là cấp trên cũ của Hạ Hồng Quân. Hạ Hồng Quân gọi một cú điện thoại đi, Tư lệnh viên lên tiếng, ai dám cản trở y lập một công ty nhỏ nhỏ a!

Vì thế công ty Vệ sĩ Quân Uy liền thành lập, địa chỉ đăng ký công ty trước mắt chính là địa chỉ trung tâm tập thể hình kia. Hạ Hồng Quân mở một văn phòng ở bên trong, cứ như vậy mà khai trương.

Đơn kinh doanh đầu tiên của công ty Vệ sĩ Quân Uy chính là được thuê để theo dõi Mạnh Hướng Đông. Cho dù ông ta bay ra nước ngoài, hai người Hạ Hồng Quân chọn ra cũng sẽ theo sát ông ta. Đương nhiên là dưới tình huống Mạnh Hướng Đông không biết, hai người đó đều là điều tra viên trong quân đội năm nào. Hai người bọn họ cùng theo dõi Mạnh Hướng Đông, hoàn toàn là đại tài tiểu dụng (tài lớn dùng trong việc nhỏ) rồi.

Hạ Hồng Quân giễu cợt nói sớm biết như vậy y còn không bằng mở Sở trinh thám tư nhân, thì không cần làm phiền Tư lệnh viên Quân khu ra tay rồi.

Đơn kinh doanh thứ hai của Công ty Vệ sĩ Quân Uy là giúp đại cổ đông Lâm Nhã Hân lắp đặt rất nhiều thiết bị bảo an ở trong nhà. Lâm Nhã Hân nếu như có việc cần, có thể bất cứ lúc nào điều người từ công ty Vệ sĩ bảo vệ cô.

Công ty Vệ sĩ Quân Uy không thiếu đơn kinh doanh. Đỗ Long rất nhanh liền phát hiện quân đội nhiều lần tiếp xúc với Hạ Hồng Quân, giới thiệu cho công ty Vệ sĩ Quân Uy không ít đơn kinh doanh. Nhưng mà cái này cũng mang tới rất nhiều chuyện Đỗ Long không biết, thí dụ như đi làm một vài chuyện quân đội không tiện ra mặt. Tình hình kinh doanh của Công ty Vệ sĩ Quân Uy nhanh chóng phát đạt lên.

Đêm khuya, trong một ngõ nhỏ đột nhiên truyền ra một tiếng kêu cứu lớn. Đúng lúc xe tuần tra Đại đội trị an tuần tra tới vùng phụ cận, liền lập tức phóng tới. Xe tuần tra dừng ở đầu ngõ, hai viên cảnh sát trị an nhanh chóng chạy về hướng có tiếng kêu cứu truyền đến.

Ở giữa con ngõ nhỏ, dưới ánh sáng mạnh chiếu ra từ ngọn đèn pin, hai viên cảnh sát từ xa nhìn thấy hai người đang đánh nhau. Hạ sĩ cảnh sát Ngải Cường Kiện lớn tiếng hét, bước nhanh xông về phía trước:

- Dừng tay! Cảnh sát!

Một người trong lúc đánh nhau đột nhiên vứt người kia lại chạy về phía bên kia ngõ nhỏ. Tất cả đều là bình thường như thế, nhưng Ngải Cường Kiện lại không phát hiện đồng bạn của mình đột nhiên bước chậm lại. Ngải Cường Kiện một thân một mình rất nhanh liền đuổi tới phía sau tên “ Tiểu lưu manh” đang chạy trốn kia.

Ngải Cường Kiện bắt lấy bả vai của người đó, ấn người đó vào tường, quát to:

- Không được nhúc nhích! Con mẹ nó, còn dám chạy, xem ông mày làm thịt mày.

Người đó quay đầu lại, dưới ánh trăng và ánh sáng chiếu của đèn pin, gương mặt đó lại khôi ngô khác thường. Ngải Cường Kiện nhìn thấy chợt sững người, trong mắt xẹt qua một kinh hãi. Tay của gã thu về không ít lực đạo, đồng thời véo nhẹ một cái vào vai đối phương, giọng của gã cũng nhu hòa không ít:

- Không được nhúc nhích, chỉ cần không phản kháng, chúng tao sẽ không làm khó mày...

- Vậy sao?

- Người trẻ tuổi khôi ngô đó đột nhiên quay người, tư thế tuyệt đẹp như khiêu vũ một tay đánh vào cổ Ngải Cường Kiện.

Ngải Cường Kiện không rên một tiếng ngã nhào xuống đất, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không nói ra được. Đây hóa ra là một cái bẫy, người trẻ tuổi khôi ngô đó hướng về phía Ngải Cường Kiện phì một tiếng. Thấp giọng nói:

- Tự gây nghiệt không thể sống, mày đã thích cường bạo người ta như vậy, tối nay tao để cho mày thưởng thức một chút tư vị của cường bạo.

Một người khác nhanh chóng chạy tới, hai người nâng Ngải Cường Kiện lên nhanh chóng chạy vào một ngõ nhỏ khác. Mà viên cảnh sát kia cùng với Ngải Cường Kiện cùng nhau đi tuần tra lại lặng yên không một tiếng động rời đi. Nếu như Đỗ Long ở đây, thì sẽ nhận ra gã, cái gã hãm hại người đồng liêu của mình chính là Từ Khuê An. Ngải Cường Kiện chính là viên cảnh sát trị an uy hiếp đâm vào lòng bàn chân của Đỗ Long và cũng chính là gã cảnh sát trị an ở nơi đó.

Hai người kia mang Ngải Cường Kiện lên một chiếc xe minibus, người lái xe trẻ tuổi khôi ngô nhanh chóng lái xe đi đến trước một quán rượu. Ấn hai lần còi, trong quán rượu đột nhiên đi ra hai người thân hình cao lớn khỏe mạnh. Cửa xe mở ra, Ngải Cường Kiện bị đẩy xuống xe, lúc ánh đèn pin trắng như tuyết chiếu lên người Ngải Cường Kiện đang hôn mê, chiếc minibus kia đã nhanh chóng đi xa.

- Gã không phải thật sự là cảnh sát chứ?

- Một người trong quán rượu đi ra nhìn thấy cảnh phục mặc trên người Ngải Cường Kiện, có chút lo lắng nói.

- Là cảnh sát thật mới tốt, tê liệt rồi, bố mày yêu nhất là làm cảnh sát! Mau đem gã vào trong, tận tình hầu hạ đồng chí sĩ quan cảnh sát của chúng ta!

- Hai người nhanh chóng mang Ngải Cường Kiện vào trong quán rượu. Bảo vệ ở cửa quán rượu chỉ liếc mắt một cái, không có ngăn cản. Bởi vì đây là quán rượu Đồng chí...

- Chúng ta có phải quá đáng rồi không?

- Một người trẻ tuổi khác trên xe minibus nói.

Người trẻ tuổi khôi ngô kia cười lạnh, nói:

- Một chút cũng không quá đáng. Theo tôi điều tra, Ngải Cường Kiện theo nghiệp cảnh sát hơn mười năm, ít nhất dâm loạn với mười tên tù nhân nam giới, trong đó còn có vài đứa bé là vị thành niên. Anh cảm thấy quá đáng, tôi vẫn còn cảm thấy quá khoan dung đối với gã rồi.

Người còn lại cũng là thanh niên anh tuấn, y cười nói:

- Vậy sao? Vậy chính là gã đáng chết. Chuyện bây giờ xong xuôi rồi, chúng ta tìm nơi uống hai chén ôn lại chuyện cũ thế nào? Hơn nửa năm chưa được trò chuyện thỏa mái rồi.

Chiếc minibus đột nhiên phanh gấp, người trẻ tuổi khôi ngô kia cười lạnh, nói:

- Xuống xe, tôi và anh không có gì để nói, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Tối nay anh giúp tôi làm xong chuyện này, anh nợ tôi coi như trả sạch rồi. Giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì!

- Đừng tuyệt tình như vậy mà, chúng ta nói thế nào cũng là anh em bốn năm...

- Người nọ cười làm lành nói, nhưng người trẻ tuổi kia lại trực tiếp mở cửa xuống xe. Sau đó vẫy tay gọi một chiếc xe, sau khi lên xe nhanh chóng đi xa.

Thanh nhiên anh tuấn trên xe thở dài, châm điếu thuốc hút, thấp giọng nói:

- Ôi, đều trách ta, tất cả đều là sai lầm của ta, nhưng mà ta sẽ không buông tha....

Sáng sớm, Ngải Cường Kiện khập khiễng quay về Trung đội trị an. Lúc nhìn thấy Từ Khuê An cặp mắt của gã dường như muốn bắn ra lửa. Từ Khuê An cười hì hì, nói:

- Lão Ngải, anh vô cớ bỏ bê công việc, trong Cục đã quyết định khai trừ anh, đây là thư thông báo của anh....

Đầu Ngải Cường Kiện oanh một tiếng, Từ Khuê An kế tiếp nói gì gã cũng không nghe thấy một chữ. Một lát sau gã mới hơi hơi hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy Từ Khuê An đã đi về hướng văn phòng Đại đội trưởng. Ở cửa, một người cảnh sát trẻ tuổi thân mật nói với Ngải Cường Kiện:

- Đại đội trưởng, đây là...

Đầu Ngải Cường Kiện lại lần nữa cảm thấy choáng váng, gã lần này không thể chịu đựng, cả người trực tiếp ngã về phía sau. Từ Khuê An nghe thấy âm thanh liền quay người lại, thản nhiên nói:

- Mau gọi xe cứu thương, lột hết đồng phục cảnh sát trên người tên khốn này, vứt ra ngoài cửa. Không để tên cặn bã này làm ô nhục một thân đồng phục cảnh sát...

Nói xong, Từ Khuê An chắp tay sau lưng đi vào phòng làm việc Đại đội trưởng...