Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 288: Khó mà hồ đồ




Đề án xây dựng một khu kinh tế mới Mã Quang Minh đã đề xuất từ 2 năm trước, lúc ấy chưa khả thi nên đã bị Vương Thư Vĩ gác lại. Trải qua 2 năm chuẩn bị, Mã Quang Minh đã cách tân quan điểm rất nhiều. Mấy ngày trước khi Vương Thư Vĩ đi thị sát vùng ngoại ô đất đai cằn cỗi, đã cảm thấy trước tiên cần phải có những chuẩn bị. Hiện giờ Vương Thư Vĩ đề xuất thảo luận đề tài này đối với Mã Quang Minh cũng không quá đột ngột, cho nên ông ta lập tức bắt đầu giải thích ý kiến và đề nghị của mình.

Kế hoạch của Mã Quang Minh tốt hơn rất nhiều so với hai năm trước. Điều ông ta đề xuất chính là kế hoạch tổng quát, bắt đầu nói từ quy hoạch khu kinh tế mới, ưu thế của khu kinh tế mới, chính sách ưu đãi đầu tư, giao thông vận tải, bảo vệ môi trường đều đề cập đến.

Tuy nhiên bây giờ cũng chỉ là hội nghị thường vụ, mà không phải là cuộc họp về quy hoạch khu kinh tế mới, nên Mã Quang Minh chỉ chỉ nói sơ qua những điểm quan trọng, cũng mất đến nửa giờ.

Sau khi Mã Quang Minh nói xong, Vương Thư Vĩ liền nói:

-Xem ra đồng chí Mã Quang Minh đã sớm có chuẩn bị. Kế hoạch của anh so với hai năm trước có nhiều điểm thay đổi, nội dung cũng phong phú hơn, suy xét cũng chu toàn, rất tốt.

Mã Quang Minh cười nói:

-Đều là phương thức của Bí thư lãnh đạo. Nếu dựa theo kế hoạch hai năm trước của tôi mà thực hiện, nhất định sẽ gặp nhiều vấn đề. Thời gian hai năm cho ta nghĩ tới nhiều điều mà trước đó ta chưa suy xét đến.

Vương Thư Vĩ lại khen vài câu, sau đó nói:

-Đồng chí Kiếm Văn, anh có ý kiến gì không?

Trong lòng Phùng Kiếm Văn rất căng thẳng. Gã tuy cũng sớm xây dựng ý tưởng về khu kinh tế mới, nhưng hai năm trước Mã Quang Minh đưa ra chuyện chương trình nghị sự kết quả bị thất bại thảm hại, khiến gã không dám suy xét về vấn đề này nữa. Gã không nghĩ tới việc Vương Thư Vĩ trước lúc về hưu lại đột nhiên thấy hứng thú với đề án xây dựng khu kinh tế mới. Việc này đột nhiên xảy ra khiến gã không kịp trở tay, Phùng Kiếm Văn đành phải vắt óc suy nghĩ điểm khác với đề án của Mã Quang Minh vừa đưa ra. Ví dụ như vấn đề quy mô khu kinh tế mới có phải là quá lớn, tài chính và đất đai nên giải quyết như thế nào từ từ được gã đề xuất.

Vương Thư Vĩ cuối cùng đã tỏ thái độ. Ông bảo thư kí bật máy chiếu, dựa vào tấm bản đồ được chiếu lên, và những tấm ảnh ông đích thân tới hiện trường chụp để nói. Đến lúc đó Phùng Kiếm Văn mới biết Vương Thư Vĩ đã sớm có chuẩn bị, lúc gã nhìn thấy vẻ mặt Mã Quang Minh mỉm cười, lòng gã đột nhiên căng thẳng. Đề xuất hai năm trước Mã Quang Minh không có khả năng nhớ như in, nay lão có thể đưa ra bản kế hoạch sửa chữa, đã nói rõ ông ta đã có chuẩn bị trước. Không phải là ông ta đã sớm dự liệu được ý của Vương Thư Vĩ, hoặc là Vương Thư Vĩ đã lén lút qua lại với ông ta chứ?

Bất luận là khả năng nào, đối với Phùng Kiếm Văn mà nói, đều là tin không ổn. Điều này cho thấy dự đoán chính trị của gã đã chậm so với Mã Quang Minh một bậc, hoặc là Vương Thư Vĩ bắt đầu ra tay đỡ đầu Mã Quang Minh... Phùng Kiếm Văn nhớ chuyện hôm nọ Vương Thư Vĩ cùng gọi họ vào, đặc biệt đích danh phê bình chuyện của gã, trong lòng lập tức rất giận. Con người một khi đã đi vào ngõ cụt, thì cách nghĩ cũng bắt đầu có ý cực đoan rồi.

Cuối hội nghị thường vụ, Vương Thư Vĩ nói những lời đầy ẩn ý sâu xa:

-Từ bây giờ đến khi đề án khu kinh tế mới được Chính phủ thông qua, mỗi một ngày đều vô cùng quan trọng. Mọi người cần đồng tâm hiệp lực để thực hiện tốt quy hoạch khu kinh tế mới. Chỉ có kết quả tốt, thì mới có thể xét đến thành tích. Sang năm tôi đã về hưu rồi, hy vọng là khi ấy, mọi người có thể tiếp tục khai phá khu kinh tế mới thuận lợi. Sau khi việc đại sự này hoàn thành, tôi cũng không tiếc nuối gì nữa. Tương lai của khu kinh tế mới nằm trong tay các anh. Điểm tốt của phương diện này không cần tôi nói ra. Kể từ hôm nay, Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Ngọc Minh đều phải đưa việc chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới làm việc đại sự hạng nhất. Có ý kiến gì cứ việc nói ra, nếu ai sau lưng cản trở, đến cuối cùng sẽ chịu trừng phạt.

Lúc Vương Thư Vĩ nói hai câu cuối, ánh mắt dừng lại ở Mã Quang Minh và Phùng Kiếm Văn. Phùng Kiếm Văn cảm giác như lời nói của Vương Thư Vĩ nhắm thẳng vào một mình gã, trong lòng không phải nói là khó chịu ra sao.

Mọi người đều có thái độ ủng hộ, Phùng Kiếm Văn nén bất mãn, cũng cố tỏ thái độ ủng hộ tuyệt đối. Vương Thư Vĩ hài lòng cười nói:

-Tạm thời chuyện khu kinh tế mới vẫn chưa cần công khai hết. Đợi thời cơ chín muồi hơn, hãy ông khai thu thập ý kiến cũng chưa muộn. Được rồi, hội nghị đến đây, nếu không có chuyện gì nữa, tan họp.

Mọi người dần đi ra. Vài người vui, vài người buồn. Vương Thư Vĩ giữ Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lưu Minh Khánh lại, mời gã vào văn phòng.

Lưu Minh Khánh xoay người đóng cửa, rồi báo cáo với Vương Thư Vĩ:

-Bí thư Vương, về việc phóng viên theo dõi Đỗ Long, tôi đã điều tra xong. Đúng là Đổng Kỳ Cương sai Tổng biên tập Nhật báo Ngọc Minh sắp xếp phóng viên theo dõi Đỗ Long, muốn chụp lại những hành động gièm pha của Đỗ Long. Sau khi những phóng viên kia bị đánh, cũng là do Đổng Kỳ Cương tìm đến Cục trưởng Tôn, bảo ông ta cho người đi bắt Đỗ Long.

Vương Thư Vĩ hừ một tiếng, nói:

-Thật là càn quấy, hiện giờ đang là lúc hành động dọn lưới khua chiêng trống rùm beng thu lưới. Đổng Kỳ Cương sao lại phải thu dọn cảnh sát anh hùng Đỗ Long? Đây không phải là kéo chân sau của Cục công an sao? Tôn Trung Quốc ngu ngốc à? Loại việc này, không những không cự tuyệt, lại còn ngu ngốc đi làm theo.

Lưu Minh Khánh chần chừ một lúc, rốt cục vẫn phải nói thẳng ra do con trai Đổng Kỳ Cương là Đồng Xương Cường tồn tại ân oán với Đỗ Long. Lưu Minh Khánh cũng nói ra nguyên nhân khiến Đỗ Long bị Đổng Kỳ Cương thu dọn là do Đỗ Long có nói hai câu ngoan thoại khiến Đổng Kỳ Cương tức sùi bọt mép. Về phần Tôn Quốc Trung, gã từ lần trước nịnh bợ Phùng Kiếm Văn, kết quả bị Đỗ Long phát đến tai Mã Quang Minh. Mã Quang Minh nhân đó làm khó dễ gã, bắt gã phải mất mặt công khai xin lỗi, cho nên gã tiện cơ hội muốn giẫm lên Đỗ Long một đạp cho hết giận, không nghĩ đến sự tình ngoài kiểm soát.

Vương Thư Vĩ cuối cùng hiểu rõ sự tình, ông mắng câu “thượng bất chính hạ tắc loạn”, sau đó gõ gõ tay lên bàn, đột nhiên hỏi:

-Những phóng viên kia anh cảm thấy là do ai đánh?

Lưu Minh Khánh lắc đầu nói:

-Việc này... đến nay chưa điều tra ra. Tuy nhiên... không ngoài khả năng Đỗ Long sai người đánh, những người đó cũng đáng lắm.

Lưu Minh Khánh nói đến chuyện mấy phóng viên kia đụng người rồi còn muốn chạy, Vương Thư Vĩ cười nói:

-Bọn người này quả nhiên nên đánh, tuy nhiên Đỗ Long này cũng càn quấy lắm rồi. Thật sự không ngờ hắn không coi Trưởng ban Tuyên giáo là gì, còn nhớ vết thâm trên mặt Đổng Kỳ Cương chứ? Nhất định là do những người đánh mấy phóng viên kia đánh đập. Những tấm ảnh chụp gửi đến chỗ các anh, chắc hẳn cũng là do những người này làm...

Lưu Minh Khánh cười khổ nói:

-Tôi cũng đoán như vậy. Tuy nhiên tìm không thấy một chút manh mối và chứng cứ chứng minh Đỗ Long có liên quan đến việc này. Căn cứ tin tức chính xác từ phóng viên cũng không đủ để lấy tin. Nơi vụ án phát sinh gần khu hộ gia đình, đã nói rõ việc mấy phóng viên sau khi đụng người rồi chạy, nhưng không thấy tự xưng những lời như Đỗ Long uy hiếp người... Trên mặt đất cũng không có vết đâm xe ứng với vết máu, nhưng thật ra phía trước xe tải quả thập bị móp hai chỗ.

Vương Thư Vĩ nhắm hai mắt lại, tựa vào ghế, nói:

-Tìm không thấy thì đừng tìm nữa, không cần phí thời gian và cảnh lực đi thăm dò những án nhàm chán như thế này, cứ như vậy đi.

Lưu Minh Khánh vâng lệnh, Vương Thư Vĩ tiếp tục nói:

-Gần đây có nhiều cán bộ quên tầm quan trọng của kỷ luật tổ chức, đã nhiều lần làm chuyện phi pháp. Anh lập danh sách những người vi phạm lại, sáng mai giao cho tôi, tôi muốn mở lớp học bổ túc kỷ luật tổ chức cho bọn họ. Cứ như vậy. Nếu không còn chuyện gì hãy về làm việc.