Cành Khô Khi Xuân Đến

Chương 11




"Cấu trúc từng tầng của Yêu Ma giống nhau, sổ sách nằm trong máy chủ hệ thống máy tính ở căn cứ, máy chủ ở tầng ba." Vệ Trì cúi xuống, một tay đút túi, một tay chỉ vào bản đồ trải ra trên bàn giới thiệu ngắn gọn cho Dụ Đường: "Với đại sảnh hình tròn ở trung tâm làm điểm xuất phát, mở rộng ra mười tám hành lang về phía ngoài, mỗi hành lang tạo góc hai mươi độ, vừa đủ bao quanh đại sảnh. Cuối hành lang là văn phòng hoặc đại sảnh nhỏ hơn."

"Thiết kế thật tuyệt vời." Dụ Đường kết luận.

Vệ Trì tiếp tục: "Từ cổng đến toàn bộ tòa nhà căn cứ Yêu Ma có một khoảng đất trống, trên đó có cảm biến nhiệt hồng ngoại, hoạt động cứ ba phút một lần vào ban đêm. Nếu phát hiện có vật di chuyển sẽ báo động."

Ba phút, đối với Dụ Đường và Vệ Trì thực sự là quá dư thừa.

Vì vậy, Dụ Đường đặt câu hỏi: "Tần suất như vậy cộng thêm Yêu Ma đầy kẻ thù, không quá chủ quan sao? Ý tôi là... chắc chắn ở đây chỉ có cảm biến nhiệt làm chướng ngại vật chứ?"

"Cứ yên tâm đi" Vệ Trì lạnh lùng nói: "Cổng Yêu Ma thậm chí cả chó cũng có thể vào, nếu không khách hàng đến làm ăn sẽ chết ngay ở cửa mất."

Dụ Đường cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng hơi kỳ quái đó, nói: "Vậy chỉ có khu vực cốt lõi nhất mới có các cơ quan gây chết người?"

"Đúng." Vệ Trì nói: "Tầng một và hai đều có người gác tuần tra, mỗi giờ đổi ca một lần, thời gian đổi ca là hai phút và đó là lúc xuất hiện sơ hở. Chúng ta phải vào tầng một trong khoảng ba phút cảm biến nhiệt tắt và hai phút đổi ca trùng nhau, rồi đến tầng hai."

Dụ Đường gật đầu, hiểu rồi.

"Ngoài việc chú ý người gác, điều duy nhất cần lưu tâm nhất khi từ tầng hai lên tầng ba là phải nhập mật khẩu."

"Để tôi lo." Dụ Đường nói.

"Tầng ba." ngón tay Vệ Trì trượt dọc theo bản đồ, Dụ Đường ngạc nhiên khi phát hiện tầng ba trên bản đồ không có bất kỳ chi tiết nào, chỉ có đại sảnh và hành lang giống như hai tầng dưới.

Dụ Đường suy nghĩ, nói: “Tầng ba là phòng điều khiển máy tính chuyên dụng à?”

Vệ Trì gật đầu, đứng thẳng dậy nói: “Về tầng ba, chỉ có hai thông tin đã biết nhưng thế đủ rồi, có vẻ Yêu Ma khá yên tâm về hệ thống do Diệp Cao Nam thiết kế.”

“Thứ nhất, máy chủ ở cuối hành lang số một mà nơi này lại chính diện cửa vào tầng ba, vậy muốn vào phải đi qua đại sảnh trung tâm.

“Thứ hai, tường của đại sảnh hình tròn có gắn súng bắn tỉa nhiệt thông minh ở vị trí cách mặt đất năm mét, hoạt động suốt đêm và không may sinh vật nào bước vào tầng ba trong khung giờ đó sẽ bị bắn chết không điều kiện.”

“Anh đang đùa à!.” Dụ Đường cứng nhắc nói: “Anh bảo tôi đi qua cái đại sảnh chết tiệt sẽ bị bắn thủng ngay khi bước vào để lấy tài liệu? Giỡn sao?”

Khóe môi Vệ Trì hơi nhếch lên: “Bình tĩnh nào, Dụ Đường.”

Dụ Đường thở mạnh ra một hơi.

“Để tôi chia sẻ với cô một tin đáng mừng.” Vệ Trì nói: “Thân súng nhiệt gắn chìm trong tường, chỉ có nòng súng di chuyển được là do sự cản trở của bức tường, phạm vi di chuyển của nòng súng chỉ từ 45 độ trên xuống 45 độ dưới, như vậy mỗi khẩu súng đều có một vùng mù quét tức tập hợp các điểm trên mặt đất tạo góc nhỏ hơn 45 độ với đường thẳng nối với miệng súng. Nói đơn giản, nếu chúng ta di chuyển dán sát vào tường thì các khẩu súng phía bên trên cùng sẽ không bắn trúng chúng ta.”

“Vậy thì sao?” Dụ Đường suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Đại sảnh hình tròn, súng gắn trong tường vậy chúng cũng sắp xếp theo hình vòng, cho dù súng cùng bên không bắn trúng chúng ta được nhưng súng bên kia hoàn toàn có thể bắn chứ?”

“Đúng vậy.” Vệ Trì rút ra một cây bút, lật mặt sau của bản đồ ra vẽ trên đó một hình tròn, chia đôi từ giữa nói: “Tôi nói rồi, hành lang số một chính diện cửa vào của tầng ba chúng ta cần đi dọc theo tường nửa vòng tròn mới có thể vào được.” Vệ Trì khoanh vẽ nửa bên phải của hình tròn trên giấy nói: “Giả sử chúng ta đi từ bên phải, lúc này chúng ta đang ở trong vùng mù và nên biết rằng súng này không thể di chuyển hai bên được.”

“Nhưng còn súng bên trái thì sao?”, Dụ Đường nhíu mày.

“Phá hủy.”, Vệ Trì đánh dấu X lên nửa vòng tròn bên trái, cây bút rơi “bịch” xuống bàn.

Dụ Đường im lặng chờ tiếp.

“Khi nòng súng di chuyển song song với mặt đất, xác suất nó nhắm thẳng vào một khẩu súng đối diện bất kì là 100%”.

“Làm sao anh chắc chắn được?” Dụ Đường hỏi.

Vệ Trì nhìn Dụ Đường một lúc, nói: “Đại sảnh có hình tròn hoàn hảo và khoảng cách giữa hai khẩu súng bằng nhau, vậy nên trên mỗi đường kính của hình tròn này sẽ có hai khẩu súng một bên trái một bên phải.”



Dụ Đường không hiểu lắm, nhưng ý định cơ bản của Vệ Trì cô vẫn nắm được: “Vậy, anh muốn cho súng bên phải nhắm thẳng vào súng đối diện bên trái? Sử dụng súng bên phải để phá hủy súng bên trái?”

“Chính xác.” Vệ Trì nói: “Tôi sẽ thả máy bay không người lái gắn thiết bị gây nhiễu nhiệt, điều khiển máy bay hạ cánh trên các khẩu súng bên trái. Chỉ cần thiết bị gây nhiễu hoạt động, các khẩu súng bên phải sẽ lập tức nhận diện nhầm tất cả súng bên trái là sinh vật, rồi đồng loạt bắn.”

“Như vậy chúng ta có thể an toàn đi qua đại sảnh.”, Dụ Đường lộ ra nụ cười: “Thông minh quá.”

Vệ Trì nghiêng đầu sang một bên, đôi mày và mắt dịu đi.

Dụ Đường đột ngột hỏi: “Nếu Yêu Ma thiết kế hệ thống súng cầu kỳ đến vậy, tại sao lại để lọt lỗ hổng lớn như vậy?”

“Lỗ hổng?”, Vệ Trì cười lạnh một tiếng, ý nghĩa khó đoán: “Thiết bị gây nhiễu và máy bay không người lái là tôi thiết kế riêng cho chuyến hành trình này, người bình thường làm sao nhảy lên độ cao năm mét đồng thời kích hoạt nửa số súng nhiệt mà không có chúng?”

Dụ Đường sững sờ: “Anh... thiết kế?”

Thành thật mà nói, Dụ Đường vẫn luôn nghĩ Vệ Trì chỉ là một tay sai, dù có thông minh và giỏi võ thuật đến đâu thì cũng chỉ có thể xem là... tay sai hạng nhất.

Tay Vệ Trì đang thu dọn bản đồ khựng lại: “Sao cơ?”.

Dụ Đường cười một tiếng: “Không có gì.”

Vệ Trì quay người đi lên lầu.

“Vệ Trì.” Dụ Đường gọi giật lại Vệ Trì, vẻ mặt dần nghiêm túc: “Tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”

“Nói đi.”

“Tầng ba mà không thể vẽ được bản đồ, tại sao anh lại biết rõ vậy?”

“Cái đó...” Vệ Trì quay người lại, nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang gỗ biểu lộ nét lạnh lùng: “Nói ra thì dài dòng.”

“Anh có thể nói ngắn gọn.”

“Hồi đó tôi từng thiết kế một cái nhưng chưa hoàn thành, rồi xảy ra một số chuyện nên tôi không tiếp tục nữa. Một ngày nọ tôi đột nhiên phát hiện bản vẽ biến mất.”

“Rồi sau đó.” trong đôi mắt u ám của Vệ Trì thoáng qua tia cười nhanh như cắt: “Tôi nghe nói Yêu Ma để răn đe kẻ thù đã tung tin đồn về hệ thống súng hình vòng không thể xuyên thủng ở tầng ba, do một bậc thầy từng có chút giao lưu với tôi thiết kế.”

Dụ Đường cảm thấy cực kỳ bất ngờ với kết quả này, nhìn Vệ Trì một lúc rồi cũng bật cười.

“Dụ Đường.” Vệ Trì nói: “Đêm mai bắt đầu.”

Dụ Đường nhìn Vệ Trì một lúc, nói: “Ừ.”

Vệ Trì nói: “Chúng ta sẽ thành công.”

Dụ Đường mỉm cười với Vệ Trì: “Tôi tin.”

Dụ Đường không biết Vệ Trì còn bao nhiêu điều mà cô chưa khám phá hết. Người đàn ông này, vậy mà khi cô tưởng mình đã hiểu anh thì anh lại lộ ra một khía cạnh khác.

“Chuẩn bị xong chưa.” Vệ Trì đẩy cửa bước vào phòng tập thể hình, Dụ Đường đang ngồi dựa vào tường, không biết đang nghĩ gì. Cô ngước nhìn Vệ Trì, ngạc nhiên khi thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, vẫn một thân đen, nhưng thuận tiện hơn cho hành động.

Dụ Đường im lặng gật đầu.

Vệ Trì hỏi: “Cô có hồi hộp không?”



Dụ Đường cười nhẹ: “Không.” Cô vòng qua Vệ Trì, đứng dậy mặc áo khoác của mình, cầm túi đồ nghề lên quay đầu nhìn Vệ Trì nói: “Đi thôi.”

——————

“Xe này... đẹp đấy, hãng gì vậy?”, lúc ra ngoài xe đỗ chỗ không có đèn đường, đêm khuya tối om nên Dụ Đường hầu như không nhìn rõ gì nhưng cảm giác thoáng qua về chiếc xe thì nhớ rất rõ.

Vệ Trì cầm vô lăng, không quay đầu lại: “Không có hãng.”

Dụ Đường ngồi ghế phụ kêu lên một tiếng “À”, hỏi tiếp: “Của tổ chức anh tự nghiên cứu à?”

Vệ Trì: “Ừm.”

Nói chuyện với người này, thật sự vẫn như mọi khi không thể nói được bao nhiêu. Dụ Đường lắc đầu trong lòng.

Vệ Trì đột nhiên lên tiếng: “Cần tôi xác nhận lại kế hoạch hành động lần cuối không?”.

Dụ Đường: “Còn bao xa tới căn cứ Yêu Ma?”

Vệ Trì: “Hai mươi phút.”

Dụ Đường thở dài: “Không cần đâu.”. Cô hỏi: “Này Vệ Trì.”

Vệ Trì quay đầu nhìn cô một cái.

Dụ Đường nói: “Lần hành động này, chắc chắn sẽ có thương vong phải không?”

Vệ Trì nói: “Sẽ không để cô ra tay đâu.”

Vẻ mặt Dụ Đường ẩn trong bóng đêm, không nhìn rõ: “Đêm hôm đó ở quảng trường Đông Việt, anh không giết ba người đó là vì tính toán sẽ để tôi chuyển đến chi nhánh, hay vì không muốn làm tôi sợ hãi?”

Vệ Trì không nói gì.

Hai mươi phút sau.

Chiếc xe đen dừng trên một con phố. Dụ Đường nhìn ra phía trước: “Đi tiếp nữa là tới căn cứ Yêu Ma rồi phải không?”

Vệ Trì gật đầu nói: “Đoạn đường này coi như điểm mù, tiếp theo chúng ta phải đi bộ một đoạn.”

Dụ Đường mở túi đồ trong lòng ra, kiểm tra lần cuối. Vệ Trì nghiêng người sang một bên, một cánh tay chống lên ghế lái, đường nét mềm mại hiện rõ dưới lớp bộ đồ bó sát. Thấy Dụ Đường kiểm tra xong tay kia liền đưa ra một khẩu súng.

Dụ Đường liếc nhìn anh, vẻ mặt có chút lạnh lùng không biết đang nghĩ gì.

“Cầm lấy đi.” Vệ Trì nói.

Dụ Đường không nhúc nhích.

“Đường.” Vệ Trì nói: “Lúc ở quảng trường Đông Việt, tôi không tin tưởng cô.”

“Nhưng bây giờ, tôi hy vọng cô có thể sống tốt.”

Dụ Đường nhắm mắt lại, đặt tay lên bàn tay Vệ Trì đang cầm súng đưa cho cô, nói: “Đêm nay một trận sống chết, không thắng không về.”

Vệ Trì nhìn cô, từ từ mỉm cười.

“Được.” anh nói.