Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 4




LâmTiểu Niên vào lớp sau tiếng chuông, “Duyệt Tuyệt” nhìn cô không hài lòng nhưngcũng không nói gì.

LâmTiểu Niên thở phào. Trần Hàm, ủy viên hội thể thao giơ ngón tay cái về phía LâmTiểu Niên, dùng khẩu hình nói: “Anh hùng!”.

TiểuNiên cười hạnh phúc, may mà cha mẹ sinh cô ra có đôi chân dài, có thể chạynhanh.

Tronggiờ giải lao, Trần Hàm thông báo: “Cuối tuần này, hội sinh viên đại học ChiếtGiang và hội sinh viên đại học Bắc Kinh sẽ có một trận đấu bóng rổ tại sân vậnđộng Vạn Diệp. Lớp mình sẽ cử bạn Lâm Tiểu Niên tham gia…”.

Thamgia thi đấu bóng rổ? Lại còn với trường đại học Bắc Kinh. Lâm Tiểu Niên tronglòng rất phấn chấn, không kìm được, tươi cười với các bạn: “Nhất định mình sẽchơi thật tốt, mang vinh dự về cho trường, cho lớp.” Không chừng nếu may mắn côcó thể được gặp Kiều Hoài Ninh, có thể cho anh thấy sự tiến bộ của cô tronglĩnh vực bóng rổ suốt hai năm qua.

“Lớpchúng ta cử bạn Lâm Tiểu Niên tham gia đội cổ vũ của trường!” Nửa câu nói saucủa Trần Hàm làm cho Tiểu Niên thật sự thất vọng.

“Hóa rachỉ là trong đội cổ vũ!” Lâm Tiểu Niên chép miệng.

“Cậucòn muốn thế nào nữa, lẽ nào lại cử cậu ra sân chơi bóng?” Trần Hàm nhìn thấycô thất vọng vội giải thích: “Đây là trận đấu giành cho nam, nếu cậu tham giathì giới tính không phù hợp.”

TiểuNiên trợn mắt: “Này ủy viên thể mỹ, sau này nói gì đừng có nói hấp tấp vộivàng, cụt ngủn như thế!”.

Họcxong giờ học buổi chiều, Lâm Tiểu Niên cảm thấy hơi mệt liền đi bộ về phíaphòng tự học.

Cô vừađi vừa nghĩ tới trận bóng rổ cuối tuần, hay là cô gọi điện cho Kiều Hoài Ninh,hỏi xem anh có tới đại học Chiết Giang chơi bóng không.

Vu HữuDư vẫn còn ở trong phòng tự học, đang nằm ngủ trên ghế.

LâmTiểu Niên tìm khắp nơi cũng không thấy cuốn sách tiếng Anh mà cô đặt để giữ chỗđâu cả.

Nghethấy tiếng động nhỏ Tiểu Niên gây ra, Vu Hữu Dư tỉnh dậy, cất tiếng chào: “Này,em có tiết học gì đấy, sao bây giờ mới quay lại?”.

“Giáodục tư tưởng chính trị!” Cô đáp bừa.

“Nhưngđó là môn học của năm thứ ba, lẽ nào em học trước chương trình?” Vu Hữu Dư mặcdù đang ngái ngủ nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt, chỉ một câu nói mà khiến choTiểu Niên không còn gì để nói nữa.

Thế làcô dứt khoát không thèm để ý đến anh ta nữa.

Vu HữuDư thong thả chìa tay đưa cho cô một cuốn sách tiếng Anh.

LâmTiểu Niên cầm lấy cuốn sách, có chút bực mình, đập bàn. Anh ta dựa vào cái gìmà lấy sách của cô, hại cô mất một phen tìm kiếm?

“Này,đừng có làm ồn chứ!” Vu Hữu Dư chau mày nói.

“Anhgọi “này” với ai hả? Anh…!”.

Vu HữuDư trợn mắt nói: “Ngoài em ra, ở đây lẽ nào có người thứ hai?”.

“Tôi cótên họ đàng hoàng, Lâm Tiểu Niên, không được gọi “này”, anh đã hiểu chưa?”.

“Hiểurồi, Lâm Tiểu Niên.” Anh ta chỉ vào chữ ký rồng bay phượng múa trên cuốn sáchtiếng Anh, vẻ mặt vô tội nói.

“Có gìđáng cười chứ!” Không hiểu sao Lâm Tiểu Niên thấy vẻ mặt Vu Hữu Dư có gì đó rấtngông nghênh.

Anh tatiếp tục làm khó cô: “Lâm Tiểu Niên, sao nghe cứ giống như là Tiểu Niên Hồ [4] ấynhỉ?”.

“Anh!”Lâm Tiểu Niên nhìn anh ta đầy tức tối. “Tiểu Niên là ngày lễ, cũng là sinh nhậtcủa tôi, anh hiểu chưa?”.

[4] Có nghĩa là Rùacon, dùng để mỉa mai những người chậm chạp – ND.

Vu HữuDư cười nói nhỏ: “Đã hiểu, em sinh tháng Chạp!”.

Nhìn vẻmặt của Hữu Dư lúc này, Lâm Tiểu Niên tức tới mức chỉ muốn ném ngay cuốn sáchtiếng Anh vào mặt anh ta. Nếu không phải vì cô còn cần đến nó để học suốt bốnnăm đại học vì thi IELTS thì cô nhất định sẽ không do dự mà “ném tặng” chúngvào mặt anh chàng kia rồi.

LâmTiểu Niên cho rằng Vu Hữu Dư ở phòng tự học để đợi cô đến đền chiếc PSP, chonên sau khi ngồi xuống liền chủ động nói: “Trưa nay…”.

Vu HữuDư quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ngoài cửa phòng một bóng hồng, anh nở mộtnụ cười mê hồn, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, nói với cô gái kia mấy câu rồihai người cùng đi khỏi.

LâmTiểu Niên cảm thấy có chút hơi kỳ lạ. Vu Hữu Dư đã đợi cô lâu như vậy, còn chưanghe được từ cô lời xin lỗi đã đi luôn?

Tuynhiên điều đó đối với cô cũng chẳng quan trọng, suy cho cùng, lúc trưa, đồ bịrơi hỏng không phải của cô.

Buổitối, Lâm Tiểu Niên tựa vào thành giường ở ký túc, đang do dự không biết có nêngọi điện cho Kiều Hoài Ninh hay không thì chuông điện thoại reo.

Cô nhảyra khỏi giường, nghe điện thoại, trong lòng ngập tràn hy vọng.

Mộtgiọng nói lịch sự vang lên: “Xin hỏi Tam Nguyệt có ở phòng không?”.

LâmTiểu Niên hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Tam Nguyệt nhà anh đưa anh chàngnhà Quan Lan đi siêu thị rồi!”.

Tronggiọng nói Tô Bắc Hải có chút kinh ngạc: “Thật hiếm khi, Lâm Tiểu Niên!”.

“Hiếmkhi cái gì cơ?” Lâm Tiểu Niên hỏi lại.

“Hiếmkhi em nghe điện thoại, bình thường vào giờ này chẳng phải em đều không có mặtở ký túc hay sao?” Tô Bắc Hải cười ha ha.

“Bìnhthường vào thời gian này cũng không thấy anh gọi điện đến!” Lâm Tiểu Niên chếgiễu. Thường thường, sau khi ký túc xá tắt điện, Tô Bắc Hải mới gọi điện. Mặcdù Thẩm Tam Nguyệt cố gắng thì thầm thật nhỏ với anh nhưng vẫn bị đôi tai thínhnhạy của Lâm Tiểu Niên nghe thấy.

Bênphía Tô Bắc Hải hơi ồn ào, qua điện thoại, Tiểu Niên có thể nghe thấy rõ giọngcủa người khác.

“BắcHải, cậu đang nói chuyện với ai đấy?” Rõ ràng có người cố ý nóichen vào điện thoại.

“Đi, đira chỗ khác ngay!” Tô Bắc Hải quát người kia một tiếng, sau đó nói với TiểuNiên: “Lâm Tiểu Niên, bình thường em hay bận làm gì vậy?”

“Cũngkhông bận gì cả, chỉ lên lớp học thôi!” Cô không muốn nói gì nhiều với Tô BắcHải, liền nói tiếp: “Sau khi Tam Nguyệt về, có cần em bảo cô ấy gọi điện lạicho anh không?”.

“Khôngcần đâu, sau giờ tắt điện anh sẽ gọi lại!”

LâmTiểu Niên chớp mắt, mệt mỏi gật đầu: “Vâng!”.

Trướclúc sắp đi ngủ, Lâm Tiểu Niên không kìm được, gọi điện cho Kiều Hoài Ninh, hỏi:“Trận đấu bóng rổ cuối tuần này anh có đến không?”.

KiềuHoài Ninh nghĩ một lát nói: “Để anh xem Tiểu Phi thế nào đã. Nếu cô ấy có thờigian thì bọn anh cùng đến. Nếu cô ấy đi học thì bọn anh không đến được.”

“Vâng,em biết rồi!” Lâm Tiểu Niên trả lời, trong lòng thầm mắng mình nhiều chuyện, đãbiết rõ như thế rồi mà vẫn…

Sángthứ Bảy, sân vận động Vạn Diệp đã chật kín người.

LâmTiểu Niên tay cầm hai chai hồng trà lạnh đứng ở một bên, nét mặt không vui.Trần Hàm nhìn thấy cô, nói: “Lâm Tiểu Niên, cậu là đội trưởng đội cổ vũ, tinhthần phải phấn chấn lên chứ!”.

LâmTiểu Niên gật đầu: “Mình đang chuẩn bị hét thật to đây.”

TrầnHàm vui vẻ nói: “Mình biết cậu sẽ rất có trách nhiệm mà!”.

LâmTiểu Niên và Trần Hàm đứng ở hàng đầu tiên của đội cổ vũ đại học Chiết Giang,nhìn thành viên hai đội bước ra sân.

Đội cổvũ của đại học Bắc Kinh ở ngay đối diện đội cổ vũ của trường đại học ChiếtGiang, không ít thành viên trong hội sinh viên trường Bắc Kinh, thậm chí cóngười cách Tiểu Niên cả một sân bóng cũng chào cô: “Này, chào em gái Kiều HoàiNinh!”.

LâmTiểu Niên chỉ có thể nhìn rồi cười với họ từ xa. Đang cười, cô bỗng mở to đôimắt, bởi vì cô đã nhìn thấy Kiều Hoài Ninh đang ở dưới sân cười nhìn cô.

TrầnHàm huơ huơ bàn tay trước mặt cô: “Tỉnh lại đi!”.

Lúc nàycô mới ngại ngùng khép miệng, chỉ vào người mặc bộ thể thao màu trắng ở dướisân bóng rổ nói: “Đó chính là Kiều Hoài Ninh trường Bắc Kinh!”.

TrầnHàm khép miệng: “Đội trưởng đội trường Bắc Kinh, ai mà không biết chứ!”.

Trậnđấu vừa bắt đầu trường Bắc Kinh đã áp đảo trường Chiết Giang, dẫn trước về điểmsố.

LâmTiểu Niên vừa uống hồng trà lạnh vừa cười hi hi.

TrầnHàm đứng bên cạnh nói: “Dù là trường Bắc Kinh cũng không có gì phải lo lắng cả,chủ lực trường Chiết Giang chúng ta vẫn chưa ra sân cơ mà!”.

LâmTiểu Niên tiện miệng hỏi: “Chủ lực của trường mình là ai vậy?”.

“Chínhlà anh chàng Vu Hữu Dư đẹp trai đó!”.

Ngheđến cái tên Vu Hữu Dư, Lâm Tiểu Niên nắm chặt chai hồng trà còn một nửa ở trongtay, cố chấp nói: “Anh ta vốn không thể đánh lại được với Kiều Hoài Ninh!”.

Xét vềđiểm số, đại học Bắc Kinh đang chiếm ưu thế. Đến khi tỉ số là 10:4, cuối cùngđại học Chiết Giang cũng phải xin đổi người.

Vu HữuDư đã thay bộ đồng phục bước ra sân, vẫn với cái dáng vẻ đủng đỉnh, Lâm TiểuNiên nhìn mà thấy buồn cười. Anh ta như thế mà đòi thắng Kiều Hoài Ninh? Tốc độvà sức đột phá của Kiều Hoài Ninh là số một.

Vừathấy Vu Hữu Dư bước ra sân, đội cổ vũ đại học Chiết Giang giơ cao những băngrôn khẩu hiệu rất buồn cười, trên đó viết: “Hữu Dư, Hữu Dư, chúng em yêu anh!”.Phía sau, một tốp nữ sinh hô vang khẩu hiệu ấy. Đương nhiên, đội cổ vũ trườngBắc Kinh cũng không chịu lép vế, học theo điệu bộ của trường Chiết Giang hô to:“Kiều Hoài Ninh, cố lên!”.

Vận maycủa Vu Hữu Dư cũng không tồi, vừa vào sân đã ghi liền ba điểm, khiến cho nhuệkhí trường Chiết Giang dâng lên, tình thế trên sân bắt đầu đảo chiều.

KiềuHoài Ninh chủ yếu phòng thủ Vu Hữu Dư, chạy khắp sân, thể lực tiêu hao rấtnhiều.

LâmTiểu Niên nhìn Kiều Hoài Ninh toàn thân ướt đẫmmồ hôi, có chút lo lắng, lúc đầu còn lẩm nhẩm: “Kiều Hoài Ninh, hãy cố lên!”.

Sau đó,Kiều Hoài Ninh cuối cùng cũng đột phá ra khỏi vòng vây của Vu Hữu Dư và ghibàn.

TiểuNiên không nén nổi niềm phấn khích, cùng các sinh viên đại học Bắc Kinh hét lênđầy kích động: “Kiều Hoài Ninh, cố lên!”.

Từtrong đội cổ vũ trường Chiết Giang vang lên một âm thanh như thế, không tránhkhỏi nghe không lọt tai. Trần Hàm ghé vào tai Tiểu Niên nhắc nhở: “Có phải cậuhô nhầm tên rồi không?”.

LâmTiểu Niên vội bịt miệng, nhìn Kiều Hoài Ninh ở dưới sân đang nhoẻn miệng cười.

Thẩm TamNguyệt cũng đến xem trận bóng, nhưng đến hơi muộn, đành đứng ở phía sau TiểuNiên, nhoài người hô: “Vu Hữu Dư cố lên!”.

LâmTiểu Niên bị Tam Nguyệt làm cho bối rối, gượng gạo hô hai từ tượng trưng “cốlên”, nhưng tiếng hô này không có một chút thành ý nào.

Khi nửahiệp đầu kết thúc, tỉ số là 40:38, đội khách trường Bắc Kinh dẫn trước 2 điểm.

Giờnghỉ giải lao, Lâm Tiểu Niên muốn sang phía bên trường Bắc Kinh đưa cho KiềuHoài Ninh chai nước, nhưng cố gắng mãi mà không thể nào chen sang nổi. Người đếnxem trận đấu quá đông. Cô chỉ có thể vô vọng nhìn cán bộ hội sinh viên trườngBắc Kinh lấy khăn cho Kiều Hoài Ninh lau mồ hôi.

Thể lựccủa Vu Hữu Dư cũng tiêu hao không ít, mồ hôi ướt đẫm lưng.

Ngoàisân, một nữ sinh trong đội cổ vũ đem cho Vu Hữu Dư nước suối và nước tinhkhiết, nhưng một người đã quen uống nước khoáng như anh thì chỉ nhắm mắt làmngơ.

Từ xaanh trông thấy Lâm Tiểu Niên đang đứng ngây người và chai hồng trà còn một nửatrong tay cô.

Anh đivề phía cô, giằng chai hồng trà từ tay cô, mở nắp uống một hơi, không còn mộtgiọt, sau đó ném chai đi rồi hỏi: “Còn nữa không?”.

“Còn”,nhưng cô không muốn cho anh ta uống. Hồng trà lạnh là loại đồ uống Kiều HoàiNinh thích nhất.

LâmTiểu Niên trợn mắt nhìn Vu Hữu Dư: “Con người anh sao lịch sự vậy?”.

“Đồ keokiệt, không phải vì tôi đã uống của em nửa chai hồng trà đấy chứ?.

Vu HữuDư bỗng nhiên nhớ ra điều gì: “Em còn làm hỏng của tôi cái PSP nữa!”.

“Đâuphải tôi cố ý chứ?” Lâm Tiểu Niên hơi bối rối.

“Nhưngtôi cố ý!”

Phíabên kia sân bóng có ánh mắt của Kiều Hoài Ninh nhìn sang khiến cho Tiểu Niênthực sự bối rối: “Tránh ra!”.

Vu HữuDư không thèm để ý, vẫn đứng chắn hướngnhìn về phía đại học Bắc Kinh, cười lớn.

LâmTiểu Niên dùng chân giẫm một cái thật mạnh lên chân anh ta, nói liền một hơi:“Thì ra anh không hề biết mình tệ đến thế nào!”.

Mặc dùVu Hữu Dư ra sân với cái chân khập khiễng, nhưng sức mạnh của đại học ChiếtGiang không vì thế mà giảm sút. Sau này Lâm Tiểu Niên mới nghĩ ra, chính là doKiều Hoài Ninh không tập trung thi đấu.

Mấy lầnHoài Ninh có cơ hội ghi điểm nhưng đều bị Vu Hữu Dư đoạt mất bóng.

LâmTiểu Niên ngoảnh đầu sang đội cổ vũ trường Bắc Kinh, không biết từ khi nào ÂuDương Phi đã ở đó, đang vẫy tay chào cô.

Đúngrồi, chỉ có Âu Dương Phi mới có thể khiến cho Kiều Hoài Ninh không tập trung màthôi.