Lâm Tiểu Niên không hiểu nổi, rõ ràng bát mỳ của cô,tại sao lại biến thành bữa tối của anh ta cơ chứ, lại còn bắt cô ngồi không,nhìn anh ta ăn nữa.
Anh ăn mấy miếng, sau đó đẩy bát mỳ về phía cô, nói:“Quên mất, đây là bữa tối của em, trả lại em đấy!”.
Đồ mà anh ta đã ăn, cô còn cần làm gì nữa? Thế là côđành nhẫn nhịn nói: “Anh ăn đi!”.
Vậy là anh ăn một mạch, cô ngồi nhìn, trong lòng đầyấm ức.
Vu Hữu Dư vừa ăn vừa nói: “Nếu trong bát mỳ đều lànhững nguyên liệu hảo hạng thì tốt thật.”
Cô ngồi thẫn thờ, chống cằm, bĩu môi, trong lòng thầmnghĩ: “Nếu không cùng chuyến tàu với anh ta thì thật tốt!”.
Vu Hữu Dư ăn hết bát mỳ, vẫn chưa no, lau miệng nói:“Anh ăn chưa no, chúng ta đi tới căng tin ăn thêm chút gì nữa đi.”
Lâm Tiểu Niên giữ chặt túi áo, ngồi yên không nhúcnhích: “Chẳng phải đã ăn rồi sao? Dù sao em cũng không đói lắm.”
“Thì coi như em đi cùng anh.” Vu công tử nhìn dáng vẻné tránh của cô, biết rõ cô đang nghĩ gì, nhưng vẫn lảng đi coi như không biết.
“Em không cần ăn đâu, thật đấy.” Cô sợ tiền trong túimình không đủ để anh gọi một món ăn. Đợi khi tàu hỏa đến ga, cô bị giữ lại trênxe rửa mâm bát trừ nợ thì sẽ không gặp được bố mẹ vĩ đại của cô… Lâm Tiểu Niênbuồn rầu nghĩ.
Vu công tử đến căng tin trên tàu ăn cơm để Lâm TiểuNiên ở lại trông hành lý. Cô hối hận đã không giữ bát mỳ cẩn thận, để Vu Hữu Dưcướp mất, bây giờ chỉ còn lại mình với cái bụng đói meo.
Cô tức giận, giẫm lên va ly hành lý đặt trên ghế nằmcủa anh trút giận, vừa giẫm vừa tự an ủi mình: nhẫn nhịn một chút, sắp về tớinhà rồi. Về nhà có thể được ăn món cá rô hấp do đích thân bố làm, mùi vị thơmngon, hấp dẫn đó, chỉ nghĩ đến đã chảy nước miếng.
Một lúc sau Vu Hữu Dư về chỗ ngồi, trước ngực ôm mộtđống đồ ăn vặt, đẩy đến trước mặt Lâm Tiểu Niên.
“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Tiểu Niên sợ anh lại chiếmđịa bàn của cô, vội vàng ngăn lại.
“Căng tin trên tàu chẳng có gì ăn được cả, anh chỉ muađược mấy thứ này.” Anh nhìn cô cười: “Chẳng lẽ em vẫn không thấy đói?”.
Cô đương nhiên là rất đói, đói từ lâu rồi, chỉ làkhông nói ra mà thôi.
Lâm Tiểu Niên nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn vặt mà bìnhthường cô thích ăn, hỏi đi hỏi lại: “Vu sư huynh, những thứ này có đúng là đềudành cho em không?”.
Vu Hữu Dư trang trọng nói: “Đương nhiên là dành cho emrồi.”
Thế là Lâm Tiểu Niên đường đường chính chính ngồi ăn,cái bụng của cô no căng, vừa ăn vừa tán thưởng: “Xã hội chủ nghĩa muôn năm! Ănno, ngủ kỹ, người tốt được báo đáp.”
Vu Hữu Dư nghe không hiểu, hỏi: “Em đang nói linh tinhcái gì thế?”.
Lâm Tiểu Niên trịnh trọng giải thích: “Em nhường choanh ăn mỳ, bây giờ anh mua cho em ăn bánh và sôcôla, chẳng phải là người tốtđược báo đáp sao?”.
“Nhưng anh chưa hề nói mời em ăn không!” Vu Hữu Dư lạitỏ vẻ giảo hoạt.
Lâm Tiểu Niên nghe xong, miếng bánh đang ăn bị mắcnghẹn trong cổ họng, suýt nữa nghẹt thở. Vu Hữu Dư vội giúp cô mở chai nướckhoáng, đưa cho cô.
Anh vỗ vỗ lưng cô, nói: “Em kích động cái gì vậy?”.
“Không cho ăn không, sao không nói trước chứ?”. LâmTiểu Niên trả chiếc bánh đã ăn được một nửa về lại chỗ cũ.
Vu Hữu Dư phá lên cười: “Thiên hạ làm gì có bữa ăntrưa miễn phí, lại càng không có bữa ăn tối miễn phí!”.
“Chẳng phải anh cũng ăn mỳ của em sao?” Lâm Tiểu Niêndùng lý lẽ tranh luận với anh.
“Anh là do bất cẩn ăn mất, không phải cố ý, sau đó đãtrả lại cho em, là do em không cần đấy chứ!” Vu Hữu Dư tỏ ra mình vô tội. LâmTiểu Niên phẫn nộ: “Trả lại cho anh là được chứ gì?!”.
Anh làm ra vẻ muốn làm khó cô, chép miệng: “Như vậy,em vẫn phải bồi thường thời gian và công sức anh đi mua.” Vu Hữu Dư đã tính kỹ,phải làm cho cô gái trắng trẻo này đen đi một chút, sao có thể chỉ bắt cô bỏ rachút tài sản nhỏ là được?
Chuyện này là thế nào vậy? Thời gian và công sức thìđền kiểu gì được chứ? Lâm Tiểu Niên cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra:“Anh cố ý phải không?”.
Vu Hữu Dư lắc đầu, kiên quyết nói: “Không phải!”.
Kết quả cuộc tranh luận là: Đến thành phố Cáp Nhĩ Tân,Lâm Tiểu Niên phải làm hướng dẫn viên du lịch cho Vu công tử.
“Đến địa bàn nhà em, anh không sợ em sẽ bán anh à?”Lâm Tiểu Niên đe dọa.
Vu công tử cười: “Bán anh? Anh không sợ, đến lúc đóanh sẽ giúp em đếm tiền!” Nói xong, anh cầm nửa chiếc bánh khi nãy Lâm TiểuNiên ăn dở, đưa vào miệng, còn không quên hỏi cô: “Em có ăn nữa hay không? Xemra em không đói thật!”.
“Đó là của em!” Lâm Tiểu Niên muốn cướp lại nhưng đãkhông còn kịp nữa, mắt nhìn trừng trừng miếng bánh bị nuốt gọn trong miệng anh.
Tàu chạy rất nhanh, bên ngoài cửa sổ bóng tối xuấthiện bao trùm xung quanh. Đèn chiếu sáng ngoài hành lang bị tắt, trong các toadần yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng xe lửa xình xịch, xình xịch di chuyển, nghevừa nhàm chán, vừa đơn điệu, khiến cho hành khách cảm thấy buồn ngủ.
Vu Hữu Dư đưa chiếc PSP cho Lâm Tiểu Niên mượn chơitrò chơi điện tử, còn mình lại đeo tai nghe MP3.
Lâm Tiểu Niên chơi mãi, chơi mãi, bắt đầu buồn ngủ,cuối cùng tựa vào ghế ngủ một giấc.
Nghe tiếng cô thở đều đều, nhìn miệng cô hơi hé mở, VuHữu Dư thực sự không thể rời mắt được. Trong toa xe khá lạnh, anh khoác áokhoác cho cô, tránh để cô bị nhiễm lạnh, sau đó trở về chỗ ngồi, nhắm mắt chothần kinh nghỉ ngơi một chút.
Vu Hữu Dư khẽ cười. Anh nghĩ liệu có phải mình bịtrúng tà hay không, nếu không tại sao lại vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm một cô gáikhông quá xinh đẹp, không dịu dàng, không nghe lời lâu đến như vậy?