Hội trường trong chốc lát bỗng trở nên an tĩnh, ngay sau đó thanh âm đắc ý cuồng vọng mới vang lên lần nữa, "Các người không có nghe thấy sao? Tôi nói tôi chính là Kiều Chấn Vũ, là đương gia chân chính của Kiều thị tôi muốn phản đối hôn lễ này!"
Hội trường vẫn yên lặng như cũ, yên tĩnh đến giống như chỉ cần một cây kim rơi xuống trên mặt đất mọi người cũng có thể nghe thấy rõ ràng, mọi người đều cứng lưỡi há hốc mồm mà nhìn biến cố bất thình lình xảy ra.
Thật lâu sau, Kiều Hỷ mới phục hồi tinh thần lại, ngăn khóe miệng, nỗ lực cười một tiếng, "Chấn Vũ, em muốn đem trò đùa này làm quà kết hôn cho chị sao? Thế thì chị xin nhận, mau ngồi vào ghế đi, đùa giỡn đến đây thôi là được rồi."
Nhất thời, trong hội trường đều là tiếng thở ra. Mọi người cười cười, thì ra chẳng qua là em trai bày trò đùa với chị gái thôi! Không có sao không có sao, mọi người tiếp buổi tiệc.
Kiều Chấn Vũ cười nhạo một tiếng, lớn tiếng nói: "Người nào nói là tôi nói giỡn? Cái con tiện nhân này, mày cho rằng âm mưu quỷ kế của mày có thể đạt được sao? Hôm nay tao sẽ không để cho mày được xuân phong đắc ý đâu! Tao sẽ vạch trần bản mặt thật của mày !"
Xoay người, Kiều Chấn Vũ bỏ cái nón trên đầu ra, cởi kính mát lớn xuống, gương mặt toàn bộ lộ ra giữa ngọn đèn sáng.
Mọi người hít vào một hơi, đây là thảm trạng gì vậy !
Người ta chỉ thấy, trên má phải của người vừa tới là những vết thương lớn, hình như là do chất hóa học gây nên, có nhiều chỗ vẫn còn thấy rõ máu thịt lẫn lộn, có nhiều chỗ còn sâu đến thấy rõ xương trắng, nhìn thật là ghê tởm cùng dữ tợn. Ở bên má trái thì không có một chút tỳ vết nào, vẫn trơn bóng tuấn tú như trước, ở trên khuôn mặt hiện rõ hai thái cực đẹp xấu rõ ràng, mắt phải của người đàn ông ấy cũng đã hoàn toàn trống rỗng. Cho nên không cần nói người ta cũng biết là đã mù hẳn rồi, bởi vì trong hốc mắt hõm vào thật sâu ấy đã không cỏn thấy một tia máu thịt nào, chỉ là một màu đen thâm thẫm, tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng gió o o từ trong hốc mắt ngăm đen gào thét lên.
Hiện tại đã có một nữ ký giả sức chịu đựng kém không cầm được mà nôn mửa liên tục, trên khuôn mặt mỹ lệ của Kiều Hỷ cũng thật khó coi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, ân cần nói: "Chấn Vũ, em đừng náo loạn nữa, em như vậy sẽ hù người ta đó!"
Kiều Chấn Vũ cuồng tiếu cười ba tiếng, "Mày nói tao dọa người, tao đây bây giờ có bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ còn không phải là do mày ban tặng sao! Kiều Hỷ, tao cho mày biết, mày đừng có mà mèo khóc chuột giả từ bi ở đây, hôm nay tao sẽ vạch trần bộ mặt thật dâm đãng ác độc tàn nhẫn của mày!"
Lúc này, Kiều Hỷ cũng không còn duy trì nụ cười hoàn mỹ được nữa, hé miệng muốn lớn tiếng gọi an ninh, "A. . . . . ." Chuyện gì xảy ra vậy, sao cô lại nói không ra tiếng?
Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng tiến tới sau vành tai của Kiều Hỷ, dùng thanh âm mà chỉ hai người mới có thể nghe được nói: "Về sau, đừng tùy tiện uống những thứ nước trái cây không bảo đảm an toàn kia nữa."
Mắt Kiều Hỷ trợn lên to tròn, nhưng mà làm thế nào cũng không thốt nên lời, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Hiên Viên.
"Tôi đã sớm nói, chọc tới tôi, cô tốt nhất chuẩn bị dũng khí để gánh vác hậu quả mình gây ra." Nụ cười dịu dàng của Diệp Hiên Viên chợt lóe lên, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng thay bằng một bộ mặt khiếp sợ, ánh mắt mông lung không hiểu hướng tới Kiều Chấn Vũ đang xúc động phẫn nộ bên dưới khán đài .
"Các người có thể còn chưa biết, Kiều Hỷ chính là loại người đầu tiên thì vu hãm mẹ tôi giết chết cha tôi. Sau đó lại cướp lấy di chúc mà sửa lại quyền thừa kế công ty cho mình, đoạn thời gian trước còn tự biên tự diễn một màn kịch mất tích nhàm chán nhằm giá họa trên đầu tôi, thuận tiện cũng lừa gạt luôn Diệp tổng tài hai tỷ tiền chuộc treo thưởng. Đến cuối cùng tự nhiên nổi điên tìm người phá hủy mặt của tôi, chọc mù mắt của tôi, cứ như vậy mà hủy diệt cuộc đời của tôi!" Kiều Chấn Vũ càng nói càng bi thương, đến cuối cùng, bên con mắt hoàn hảo vô khuyết còn lại từ từ rơi xuống một giọt lệ. (2 chị e này đúng là có tài diễn xuất trời sinh mà ) (chap này ta thấy cũng nên gắn mác 18+ a, miêu tả kinh dị wá hix hix)
Những người có mặt ở chỗ này đều thất sắc cả kinh, rối rít đưa ánh mắt hướng tới khán đài nơi nữ chính của câu truyện Kiều Hỷ đứng, hi vọng có thể lấy được một lời giải thích hợp lý của đối phương.
Nhưng lại chỉ thấy gương mặt bối rối của Kiều Hỷ trên đài, khoát khoát tay, há mồm nhưng không nói ra được chữ nào.
Bộ dạng cùng vẻ mặt như vậy thu vào trong mắt mọi người, lại giống như chuyện mình làm bị vạch trần muốn giải thích nhưng lại không tìm được lời nào để nói.
Lúc này lại nghe thấy Kiều Chấn Vũ tiếp tục nói: "Mọi người nhìn xem bộ dạng hiên tại này của tôi đi, coi như về sau có trở lại Kiều thị cũng chỉ có thể là một phế nhân thôi, cho nên tôi hôm nay ở đây nói ra những chuyện này là hy vọng mọi người không nên bị người đàn bà ác độc này mê hoặc, cũng không hi vọng cả đời này Diệp tổng tài không hay biết gì!"
Lúc này mọi người mới nhớ tới trên đài còn có một vị nam chính đáng thương phút trước mới vừa còn đắm chìm trong hạnh phúc không ngờ qua mấy phút ngắn ngủi sau lại như rơi xuống địa ngục sâu thẳm.
Chỉ thấy Diệp Hiên Viên lảo đảo nghiêng ngã chạy xuống đài, chế trụ hai vai của Kiều Chấn Vũ mãnh liệt mà lay động, "Cái gì mà chẳng hay biết gì, cậu nói xem còn có chuyện gì mà tôi không biết nữa?"
"Ha ha ha. . . . . ." Kiều Chấn Vũ cười to lên, "Diệp Hiên Viên, uổng cho anh một đời thông minh, cũng vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Anh có biết hay không Kiều Hỷ một mực lợi dụng anh, đầu tiên là lợi dụng anh để cướp lấy thực quyền của Kiều thị từ trong tay mẹ tôi, ngay sau đó lại mượn cớ thành hôn muốn giành tài sản của Nguyễn thị trong tay anh, còn nữa..., đứa bé trong bụng cô ta mà lâu nay anh tỉ mỉ che chở cũng chẳng qua chỉ chứng cớ ngoại tình hữu hiệu nhất của vợ anh thôi, anh không phải là chưa biết chứ, đứa bé trong bụng cô ta căn bản không phải là của anh. . . . . ."
Diệp Hiên Viên giống như khó có thể tiếp nhận thực tế này, cáu kỉnh quát: "Cậu nói láo, cậu nói láo. . . . . ."
Kiều Chấn Vũ đồng tình vỗ vỗ vai Diệp Hiên Viên, an ủi: "Tôi nói này, Diệp tổng, anh không cần phải quá thương tâm. Tôi hiểu rõ bây giờ anh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi cho anh xem cái này anh sẽ không thể không tin tôi." Kiều Chấn Vũ nói xong, màn hình lớn trước hội trường đã bắt đầu nổi lên một đoạn hình ảnh.
Diệp Hiên Viên ngẩng đầu liếc nhìn màn ảnh, cuối cùng bàn tay chán nản mà rũ xuống, không còn muốn liếc mắt nhìn Kiều Hỷ đã ngã ngồi trên đài, chỉ cởi lễ phục cùng hoa hồng đỏ kiều diễm cài trên áo hướng thùng rác bên cạnh mà ném vào, sau đó bước nhanh đi tới cửa.
Mọi người rối rít lấy ánh mắt đồng tình nhìn chăm chú vào người đàn ông thâm tình nhưng kết quả chỉ thu lại sự lừa dối này, xung quanh bốn phía cũng từ từ nhường ra một lối đi, để cho hắn chán nản rời đi.
Tại sao một người đàn ông hoàng kim lại thâm tình như vậy cũng gặp phải sự lừa dối thế này, mọi người lại nhìn một chút người trên đài đang khóc đến lê hoa đái vũ, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu Kiều Hỷ, nhưng chỉ nhận được toàn là những cái liếc nhìn khi dễ cùng chán ghét. Đã đến thời khắc như vậy rồi, cô gái dâm đãng lại ác độc này còn muốn giả dạng làm mặt đáng thương lừa gạt sự đồng tình của mọi người, thật là ghê tởm mà.
Diệp Hiên Viên từ từ đi ra hội trường, trực tiếp đi tới bãi đậu xe dưới đất. Mở cửa xe ra, đã thấy Lăng Thịnh đang liên tục cười ngồi ở ghế tài xế, trước mặt là một cái notebook nho nhỏ để trực tiếp xem rõ tình huống bên trong hội trường.
Notebook tuy nhỏ nhắn nhưng vẫn có thể đem vẻ mặt của mọi người cùng lời nói trong hiện trường trực tiếp truyền đến thật rõ ràng, bao gồm bộ dạng Kiều Hỷ đáng thương không ai giúp vẫn lắc đầu phủ nhận, tiếng cười lớn của Kiều Chấn Vũ vừa dữ tợn lại cuồng vọng, cùng với các máy ảnh nhá liên tục trong hội trường, những khuôn mặt của ký giả dù là ngưng trọng đồng tình hoặc là khi dễ cũng trực tiếp truyền đến rất rõ ràng.
"Đầu gỗ, kỹ thuật diễn không tệ nha!" Nghiêng đầu, Lăng Thịnh cười trêu ghẹo nói.
Diệp Hiên Viên rút ra khăn giấy bên cạnh, chậm rãi lau lên ngón tay thon dài nói: "The game over!"
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông là nụ cười mãn nguyện, không còn bộ dáng bi thương chán nản như lúc trước nữa .
Vứt bỏ khăn giấy trong tay, Diệp Hiên Viên dừng nụ cười, "An bài làm cho Kiều Chấn Vũ biến mất, về phần Kiều Hỷ thì——" Sắc mặt Diệp Hiên Viên run lên, "Đưa cô ta đi ra đảo rồi hảo hảo chăm sóc!"
"Tiểu tử cậu thật không phải tàn nhẫn thường đâu, chỉ cần nói trên cái đảo kia không có gì để có thể sống được, vậy Đại Mỹ Nhân phải làm sao đây ?"
Diệp Hiên Viên dịu dàng cười một tiếng, "Không phải còn có cậu nữa sao? Lấy bản lãnh của Lăng gia, muốn một người sống quá canh năm thì tuyệt đối sẽ không để canh ba đã bị Diêm Vương mang đi!"
"Phải phải. . . . . . Tớ bảo đảm nghiệt chủng trong bụng cô ta sẽ an toàn sanh ra được chưa! Cậu đừng có đánh giá cao người ta như vậy chứ, người ta sẽ xấu hổ nha!" Lăng Thịnh cười duyên dựa vào cái ngực rộng của Diệp Hiên Viên.
Diệp Hiên Viên khẽ nghiêng người, tránh không cho Lăng Thịnh động tay động chân."Chạy về nhà cậu đi, tôi muốn mang Miên Miên trở về!"
Lăng Thịnh cứng đờ người, sau đó nhanh chóng cười duyên lĩnh mệnh, chỉ chốc lát sau, một chiếc Porsche màu trắng bạc từ bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Khải Việt chạy thật nhanh rời đi .