Cấm Kỵ Chi Luyến

Quyển 2 - Chương 51: Đại tẩu 2




Cô nhìn đám người đi lại trên đường phố, không có mục đích đi dạo khắp nơi. Buồn cười cô ngày hôm qua vẫn còn vì anh hai không ở nhà mà không muốn về nhà, mà hôm nay, lại là bởi vì anh hai ở nhà mà không dám về nhà.

Cuộc sống thật là vở kịch a, khó trách có người nói cuộc đời như một vở kịch, mỗi người đều ở đây trên võ đài của mình vung vẫy thanh xuân cùng tinh lực, mỗi người diễn một nhân vật khác nhau, sau đó ở các hoàn cảnh khác nhau diễn các vai khác nhau của cuộc sống.

Cúi đầu nhìn qua vết thương trên tay ghim thành nơ con bướm , âm thầm thở dài một tiếng, trên võ đài cuộc đời của mình rốt cuộc cô phải diễn nhân vật nào đây.

Đêm từ từ rơi xuống , phương xa từ từ nhà nhà đã lên đèn.

Trên đường cái người đi đường trỡ nên thưa thớt, không khí lạnh như băng, bội cảm thê lương.

Mọi người khi mệt mỏi đều có một mái nhà để về nghĩ ngơi, có thể bỏ xuống mọi bất an cùng áp lực của mình. Tại trong cái ngọn đèn nho nhỏ đó, có lẽ có cha mẹ từ ái ân cần, có lẽ có bằng hữu thiết tha an ủi, có lẽ còn có người thương dịu dàng an ủi, tóm lại nới ngôi nhà nhỏ đó làm nơi thật ấm áp, làm cho người ta thật hâm mộ.

Nhưng là, cô còn một nơi như thế để về sao?

"Tiểu đáng yêu, làm sao em ở chỗ này?" Sau lưng truyền đến một thanh âm

nghi ngờ xen lẫn tò mò.

Quay đầu lại, cô nhìn mỹ nhân trước mặt, nghi ngờ chỉ chỉ lỗ mũi cuả mình, "Chị, đang bảo em sao?"

Mỹ nhân đi tới trước mặt của cô, nâng lên môi đỏ mọng, cười nói: "Làm sao rồi, tiểu đáng yêu, không nhớ chị a ,chị là vì ngươi làm làm tóc tên là Anna."

Nói đến đây, trong đầu cô nhanh chóng thoáng qua một bóng người, a, nghĩ tới, nguyên lai mỹ nhân kia là thợ trang điểm.

Cô ngẩng đầu lên, cười nhẹ, "Chị Anna, làm sao chị ở chỗ này?"

Anna đi tới, vỗ bả vai của cô nói: "Đây nên là chị hỏi em đây? Đã trễ thế này, thế nào vẫn chưa về nhà?"

"Nhà?" Cô mắt khép hờ, bất an nói: "Em thật ra là là lạc đường!"

Anna cười to, "Thật là một đứa nhỏ ngốc, nhà em ở khu nào, chị sẽ đưa em về!"

Cô xem nhìn hoàn cảnh chung quanh rất lạ, sợ đi nữa lại thật sự lạc đường. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.

"Đúng rồi, em đói bụng chưa? Chúng ta ăn một chút gì đi!" Nói xong liền lôi kéo cô hướng KFC đi tới.

Ngồi trên xe, cô ăn đùi gà, uống một ly nóng hổi trà sữa trân châu, cuối cùng trong dạ dày ấm áp nhiều, xoay người, cô chân thành nói tiếng, "Cám ơn!"

Anna rút ra khăng giấy, nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa vết dầu dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn, dịu dàng nói: "Nhìn em, giống như vài ngày rồi mới được ăn vậy, nơi này còn có bánh trứng, nhân lúc còn nóng ăn đi!"

Cô cảm kích gật đầu một cái, trong lòng một mảnh ấm áp. Quả nhiên mùa đông giá rét này cần ăn cơm nhiều hơn!

Trong chốc lát, cô tiêu diệt hết tất cả bánh trứng, rốt cuộc thỏa mãn ngồi phịch ở vị trí, thở ra một hơi, no bụng thật tốt, thật là ấm áp.

Anna nhìn cô được ăn uống no đủ bộ dạng lười biếng, nhẹ nhàng cười cười, "Tiểu đáng yêu, hiện tại ăn no, em nên nói lí do tại sao lại u sầu như vậy rồi hả ?"

Cô kinh hãi, bắn người đứng, " Sao chị biết em có tâm sự?"

"A. . . . . ." Anna bất đắc dĩ cười cười, "Mặt em viết hết lên, gương mặt em co rút thành một cục kia, chị mà không nhìn ra được đúng là ngốc rồi ! Em đừng nói cho chị biết em là bởi vì lạnh được gương mặt rút gân mới co rút thành một cục !"

Cô hì hì một tiếng bật cười, lắc đầu một cái, "Đó cũng không phải!"

Cách lâu sau, cô mới mở miệng. Cho tới nay cô đều không có thói quen cùng người khác tâm sự chuyện của mình cùng anh hai, nhưng mà hiện tại với ngươi xa lạ trước mặt, cô lại đem chuyện của anh hai kể ra.

"Em có một người anh hai , anh ấy sắp lấy vợ rồi !"

Anna hiểu rõ gật đầu, "Cho nên, em cảm thấy thương tâm, bởi vì em sợ anh hai em có chị dâu sẽ không giống như trước đem em nâng niu trong lòng bàn tay ,thương yêu sẽ giảm đi?"

Cô gật đầu một cái, "Từ nhỏ, em không có mẹ, sau cha và dì nhỏ chăm sóc em cũng lần lượt chết đi, là anh hai nuôi dưỡng em."

"Tiểu đáng yêu, em là luyến huynh đệ nha?" Anna cười nói.

"Nữu Nữu cũng là nói như vậy, nói em rất lệ thuộc vào anh hai, một khi anh hai rời đi em..em liền sẽ cảm thấy bất an, giống như một hài tử bị dứt sửa. Luôn muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh anh, cũng không đi đâu cả, cũng không muốn anh hai rời đi. Em hiểu biết rõ em thích anh hai, nhưng màem lại không muốn mang đến cho anh ấy phiền toái, cho nên anh ấy có vợ, em nên giơ tay đồng ý để anh hạnh phúc."

Anna nhìn cô ,gật đầu một cái, "Như vậy rất tốt a, anh hai em không thể nào cả đời ở bên cạnh em, hắn cũng sẽ có gia đình của hắn! Em làm như vậy rất đúng a, vậy tại sao còn gương mặt lại buồn buồn không vui?"

Cô thở dài một cái, nói tiếp: "Nhưng là. . . . . . Mặc dù em tự nói với mình, như vậy nhưng mà khi em nhìn đến bọn họ ở chung một chỗ lại đau lòng khó nhịn. Khi đó em đây trong lòng chỉ muốn đem anh hai từ trong ngực nữ nhân kia hung hăng đoạt lại, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, không để cho bất luận kẻ nào cướp lấy, không để cho bất luận kẻ nào mơ ước. . . . . ."

"Này rất bình thường, phàm là em gái ai cũng đối với chị dâu có địch ý ,cái này không giải thích được, em về sau sẽ có người mình yêu , em cũng sẽ không còn có loại ý nghĩ này nữa!" Anna tựa hồ đối với loại tình cảm không bình thường này không chút phản cảm, nhàn nhạt nói.

"Yêu người khác?" Cô nghiêng đầu, tò mò hỏi, "Vậy rốt cuộc là thế nào khác nhau? Cùng em như vậy thích anh hai có cái gì bất đồng?"

Anna sờ sờ đầu cô, cười khẽ, "Nha đầu ngốc, đơn giản dung tục một chút chính là em muốn cùng ngươi mình thích có quan hệ, cũng chính là lên giường, em đối với anh hai em có tham muốn giữ lấy, nhưng em cũng sẽ không muốn cùng hắn lên giường đúng không!"

Một khắc kia, cô nghe thấy lòng của cô bùm một cái rơi vào đáy cốc. Tuy nói không muốn cùng anh hai . . . . . Tuy nói cô đối với anh hai tràn đầy tinh lực cảm thấy lực bất tòng tâm, nhưng mà cô lại tham luyến cùng anh hai cùng nhau từ trên giường tỉnh lại ,cái loại cảm giác ấm áp đó. Biết rõ đó là cấm kỵ, nhưng mà ở tại anh hai đối với cô làm ra những chuyện kia, cô không có oán hận chút nào, thậm chí nhìn anh hai thỏa mãn thở dốc, tóc đen ướt mồ hôi , ôm chặt lấy cô giữ chắc hai cánh tay, cùng với kia hung mãnh dã man Luật Động. . . . . . Trong lòng vài phần còn lại một loại mơ hồ ngọt ngào!

Cô giùng giằng, "Vậy. . . . . . Nếu như,em là nói nếu như. . . . . . Em nghĩ muốn cùng anh ấy. . . . . ."

Anna lặng đi chốc lát, ngay sau đó cười nhạt ra tiếng, "Tiểu đáng yêu, vậy thì chứng minh em yêu anh hai em rồi, muốn làm người yêu của anh hai em!"

Nghe vậy, cô chán nản rũ mí mắt xuống. Mặc dù mình sớm đã dự liệu, tối ngày hôm qua nhìn anh hai cùng người phụ nữ khác Phiên Vân Phúc Vũ mình mơ hồ biết sự thật này, nhưng lại không muốn nhìn vào thực tế này.

Cô thật sự đối anh hai có phi phân chi tưởng, cô thật sự chính là yêu anh hai!

Đang ở lòng cô tiêu hỏa táo thời điểm, bên cạnh Anna lên tiếng, "Thật ra thì anh em yêu nhau không có gì đáng xấu hổ , em phải biết, giữa anh em với nhau trừ liên hệ thân tình máu mủ, chẳng qua là hai thân thể độc lập , mỗi người đều có quyền lợi của mình."

Cô giật mình nhìn Anna, "Chị không cảm thấy ghê tởm sao? Giữa an hem đơn thuần như vậy thân tình bị ô nhiễm thành một mảnh đen nhánh, vốn là rõ ràng là sạch sẻ, lại. . . . . ."

"Người nào nói cho em, thân tình nhất định là sạch sẽ thuần khiết!" Anna xì mũi coi thường, "Trên cái thế giới này, vì tranh đoạt một điểm nhỏ nhỏ gia sản, anh em, thậm chí là mẹ con cũng sẽ tàn xác lẫn nhau, nói gì ghê tởm, nói gì sạch sẽ, đều là nói suông! Em không phải cảm thấy những gia đình giàu có kia mặt ngoài là anh chị em tình thâm nhưng sau lung chính là đấu chết đi sống lại điều này làm cho người ta thật ghê tởm? Sạch sẽ? Chỉ có thuần túy không có ích lợi đấu tranh, kia phần mới có thể duy trì mặt ngoài sạch sẽ, vẫn chỉ là mặt ngoài mà thôi, sâu trong nội tâm hắc ám có ai thật có thể thấy sao! Cho nên nói đâu rồi, tiểu đáng yêu, cũng không phải là cấm kỵ chính là như vậy ghê tởm , tương đối, nếu như em nguyện ý, trên thế giới này nó sẽ là thứ tinh khiết nhất!"

"Nếu như, em nguyện ý?" Cô lập lại câu nói này, cái hiểu cái không.

"Đúng, trong thế giới tình yêu, chỉ cần em nguyện ý đi tranh thủ, em nguyện ý đi thủ hộ, không sợ người đời không tiếp nhận thậm chí phỉ nhổ , đó mới chính là tình yêu chân chính. Tựa em, tiểu đáng yêu, em thích anh em, hoặc là em thật sâu yêu anh em, em chọn buông tay để cho hắn hạnh phúc, nhưng là em có hay không nghĩ tới anh hai em , hắn có thể cũng em thì sao? Hắn có em buông tha hạnh phúc suốt đời vì hắn sao?" Thở phào một cái, Anna tiếp đó lại nói: "Cho dù là anh em đối với em không có tình yêu,em cũng có thể tranh thủ a, chuyện tình yêu, không tranh thủ liền trực tiếp bỏ qua, đây chỉ là hành động hèn nhát!"

"Tranh thủ sao?" Cô thật thấp nhớ tới hai chữ này, trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia mơ hồ kỳ quái, thế nhưng lúc cô đây ở giữa giãi giụa một lòng chạy tới tình yêu thuần khiết và cấm kị, cho nên rất thản nhiên coi thường rồi.

Ngoài cửa xe, trời tối đen như mực. Anna lòng đầy căm phẫn thanh âm ở bên tai vang vọng quanh quẩn, trong lúc giật mình, cô thật là đã hiểu, tình cảm nếu là thật, coi như là cấm kỵ cũng là giống như thủy tinh một dạng trong suốt sạch sẽ, làm cho người ta không nhịn được lòng nhộn nhạo, làm cho người ta không nhịn được trầm mê.

Có lẽ, cô thật sự nên tranh thủ ngọt ngào yêu say đắm.

Diệp Hiên Viên ở bệ cửa sổ nhìn nữ hài tử đáng yêu trống bước chân đi từ từ vào trong nhà, trong lòng thở phào một cái.

Đột nhiên, trong tay điện thoại vang lên, bên đầu điện thoại kia truyền đến trong trẻo lạnh lùng giọng nữ, "Diệp tổng, theo phân phó của ngài, tôi đều đối với Miên Miên ***** nói!"

Diệp Hiên Viên gật đầu một cái, khóe miệng hiện lên một tia nụ cười như ý.

Tần Nhất Sơ, anh có thể lợi dụng người chung quanh nói cho Miên Miên đó là cấm kỵ, tôi cũng vậy sẽ lợi dụng một người xa lạ nói cho Miên Miên chân ái đáng giá ,cô ấy nên gạt đi cấm kị, tình cảm thì phải nên tranh thủ.

Trận này trò chơi, tôi thắng chắc!