Cám Dỗ! Thế Thân Ánh Trăng Sáng Của Từ Tổng

Chương 51: Cô ấy cứ khóc mãi




“Sao cơ?” Nghe vậy, Tô Dương lập tức đứng phắt dậy, chạy lên lầu lấy túi xách, “Cậu cứ ở yên đấy, tớ sẽ đến ngay.”

"Không phải đâu, không phải là chuyện của tớ, chỉ là tớ bị nứt xương một chút, không có gì nghiêm trọng cả. Vấn đề là Tiểu Huyên kìa." Phương Thư Cầm nói nhanh, giọng gấp gáp, "Sáng nay vì bị thương ở chân nên tớ không đi làm, nhưng gần trưa Tiểu Huyên đột nhiên quay về. Có lẽ cô ấy không nghĩ tớ sẽ ở nhà, nên khi vào cửa tớ thấy mắt cô ấy sưng to, rõ ràng là đã khóc rất nhiều."

"Cậu có hỏi xem cô ấy làm sao không?" Tô Dương vừa thu dọn sạc điện thoại, thẻ đi tàu, nhét tất cả vào túi và bước nhanh ra cửa.

"Tớ có hỏi nhưng cô ấy không chịu nói, chỉ cứ khóc suốt thôi."

Tô Dương khóa cửa điện tử lại, rồi vội vàng chạy ra ngoài, "Vậy cô ấy về phòng trọ đột ngột để làm gì?"

"Cô ấy đến tìm thẻ bảo hiểm y tế." Phương Thư Cầm trả lời, "Tớ có hỏi cô ấy có phải bị bệnh không nhưng cô ấy chỉ rơi nước mắt, không nói gì cả, thật sự rất lo lắng!"

"Bây giờ cô ấy…"

"Cô ấy vừa đi rồi, về lại khu phố cũ." Phương Thư Cầm nói chắc chắn, "Khi cô ấy đi, tớ đã đuổi theo. Tớ nghe cô ấy đang nói chuyện điện thoại, cô ấy bảo người kia đợi, sẽ về ngay. Tô Dương, nếu cậu có thể…"

"Đừng lo, tớ sẽ đến ngay, đi tàu điện chỉ mất khoảng nửa giờ, đến đó cũng không chênh lệch nhiều so với cô ấy." Tô Dương ngắt lời, "Chân cậu bị thương, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Để tớ gặp Tiểu Huyên, hỏi rõ tình hình, rồi tớ sẽ gọi lại cho cậu ngay."

"Thật cảm ơn cậu, Tô Dương." Giọng Phương Thư Cầm đầy cảm kích, "Gần đây Tiểu Huyên thật sự rất lạ, có vài lần còn gọi cho tớ lúc nửa đêm. Tớ thực sự lo cô ấy gặp khó khăn mà lại cố gắng chịu đựng một mình."

"Cậu đừng khách sáo, chúng ta đều là bạn học mà. Tớ cũng muốn gặp cô ấy để nói chuyện." Tô Dương nói rồi vội vàng bước vào trạm tàu điện, "Tớ phải vào ga rồi, có gì lát tớ sẽ liên lạc lại."

Từ nhà ở Khu Ngô Đồng đến khu trọ của Triệu Tĩnh Huyên có tàu điện ngầm chạy thẳng. Hôm nay không phải cuối tuần, nên trên tàu không đông lắm.

Tô Dương tìm một chỗ ngồi, định gọi điện cho Triệu Tĩnh Huyên trước nhưng khi còn đang do dự thì điện thoại của cô lại vang lên, là số của Từ Lập Trạch.



"Cô đang ở ngoài à?" Nghe tiếng thông báo ga đến trên tàu điện ngầm, anh hỏi.

Tô Dương khẽ "ừ" một tiếng, "Tôi vừa ra ngoài."

"Đi đâu?"

Từ Lập Trạch có vẻ đang đứng ở một nơi rộng lớn, tiếng vọng lặng lẽ vang lên qua tai nghe, cùng với tiếng thở nhẹ của anh.

Cô chần chừ một lúc, cuối cùng đáp, "Tôi đi gặp một người bạn."

"Cô có bằng lái xe không?" Từ Lập Trạch bất ngờ hỏi một câu chẳng liên quan.

Tô Dương thành thật trả lời, "Tôi có bằng nhưng chưa lái xe nhiều lắm."

"Tối nay tôi có một buổi tiệc, cần uống rượu. Tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ, tầm tám rưỡi cô đến đón tôi."

Giọng nói của Từ Lập Trạch không phải là yêu cầu cứng nhắc nhưng ẩn chứa trong lời nói của anh có sự kiên quyết khiến Tô Dương không thể từ chối.

Dù vậy, cô cũng không định từ chối, chỉ tò mò hỏi, "Tài xế của anh đâu?"

"Xin nghỉ rồi." Từ Lập Trạch nói, "Nếu cô bận việc tối nay thì…"

"Không, tôi không bận!" Tô Dương vội cắt ngang, cảm xúc khó hiểu trong lòng cô dường như đang dâng lên, "Anh cứ gửi địa chỉ đi, tối tôi sẽ đến đúng giờ."