Gần như là trong khoảnh khắc, mảng mây đen kia đã bị hơn mười tia chớp. này bổ vào.
Điện quang đáng sợ chạy trong mây đen, tất cả mọi người loạn thành một đám.
"Trời ạ, đây là cái quỷ gì thế?” "Đây là tu sĩ Trúc Cơ thiên đạo sao?" "Không đúng, đây là thần thông của đại tu Kim Đan mới đúng..."
Mảng mây đen thoạt nhìn như bức tường sắt kia tưởng chừng không thể phá vỡ, nhưng chỉ trong giây lát đã loạn cào cào, cũng không biết có bao nhiêu người hóa thành tro bụi, càng không biết có bao nhiêu người bị lôi điện bổ tới trọng thương. Những người may mắn còn sống lúc này đã không còn chút chiến ý nào, đều thu đao, cất pháp khí, dùng hết toàn bộ sức mạnh chạy trốn về phía sau...
"Quan Ngạo, đi!"
Lúc này, sắc mặt trận sư áo bào xanh đã có chút tái nhợt, vội vàng thu cây lôi điện kia vào, giống như nếu để cho cái cây này tùy ý phóng thích thần uy, thì hắn cũng không khống chế nổi nữa. Nhưng cũng trong chớp mắt này, hẳn lại hét lớn một tiếng, sau đó thi triển một đạo huyền pháp, trên đỉnh đầu có thanh khí dao động, sau đó hóa thành một thần tướng to lớn, đứng thẳng trong hư không.
Tiếp đó, tay phải của thần tướng này vươn ra ngoài, ở trong lòng bàn tay kia có một cự hán đang đứng.
Cự hán kia chính là Quan Ngạo, hắn ta nắm một thanh đại đao, rít gào một tiếng, hung hăng chém đại đao về phía trước. Khó có thể hình dung được sức mạnh trong một đao này, giống như hỏa diễm màu đỏ cháy tràn ra cả không trung, trong đó còn bao hàm cả đao kình khiến người khác hoảng sợ. Đao phong thổi quét tới, tất cả giáp sĩ chặn đường đều bị đao ý khủng bố này chém thành mảnh nhỏ ngay tức khắc...
"Rắc..." Bức tường sắt màu đen kia cư nhiên bị một đao này chém thành hai nửa.
Mà ngân tọa kia thì trực tiếp xông ra ngoài từ chỗ gãy này, chạy trốn về phía Xa Xa.
"Trận sư lại có bản lĩnh như vậy?”
Qua một lúc lâu sau, thống lĩnh Ô Trì Quốc dẫn người chặn đường mới kịp phản ứng lại. Hiện giờ gã vẫn còn đagn sợ hãi, một thân bảo giáp đã bị đánh tới cháy sém, vừa rồi còn có một đạo thiên lôi suýt nữa bổ vào đầu gã, cũng may gã nhanh nhẹn né tránh mới thoát được một kiếp. Hiện giờ nhìn trận sư trên ngân toa đi xa, gã chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu, quát khế: "Nhanh chóng bẩm cho Lữ Phi biết!"
Nói đi nói lại thì trong lòng gã vẫn còn có chút may mắn.
May mà tiểu hoàng tử không chạy đi với người này, nếu không đó chính là tội nặng nhất của bọn họ.
May mà người Lữ Phi muốn tìm là tiểu hoàng tử chứ không phải trận sư đã chạy thoát kia.
Tuy rằng lúc này bọn họ đã để trận sư chạy thoát, nhưng bên ngoài còn có bát đại trấn thủ, cũng không sợ hắn có thể chạy ra khỏi Ô Trì Quốc. Mà mục đích
của bọn họ vẫn là bao vây khu vực này, tránh để tiểu điện hạ trộm chạy ra ngoài...
Chỉ là gã không ngờ tới, phản ứng của trong cung lại không giống như trong tưởng tượng của gã...
"Trong tay tên kia thật sự cầm một gốc lôi thụ?"
Ở phương tây xa xôi, một luồng linh quang bay nhanh phá không mà tới, dừng lại trước mặt thống lĩnh kia. Linh quang tán đi, lại hóa thành một người đàn ông mặc đồ đen, đám thống lĩnh thấy người này thì vội vàng cúi đầu hành lễ. Người này chính là nội thị bên người Lữ Phi, địa vị còn ở trên cả Triệu Nô Nhi - Triệu công công đã nửa bước Kim Đan. Đây chính là tâm phúc của Lữ Phi, thấy gã như thấy Lữ Phi.
"Quả thực là như vậy, gốc lôi thụ kia rất thần dị, các huynh đệ không kịp phòng bị nên mới để hắn chạy thoát, nhưng mà..."
Thống lĩnh này đáp trả, còn muốn giải thích đôi lời.
Lại không ngờ rằng, âm thị kia vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức tái mét, quát lên: "Vậy các ngươi còn chờ ở chỗ này làm gì, sao không đuổi theo?"
Thống lĩnh kia hoang mang: "Nhiệm vụ của ty chức là bao vây khu vực này..."
Từng đám từng đám cao thủ đuổi theo phương hướng mà trận sư kia chạy trốn, sát cơ như sóng triều gào thét.
Sau đó không biết qua bao lâu, trong một sơn cốc của Thập Vạn Man Sơn, sau khi có một tiếng thú rống trâm trầm vang lên, một con Toan Nghê cõng theo một đứa nhỏ mặc áo vàng trên lưng vọt ra, sau khi nhìn chung quanh thì quay đầu chạy trốn về phía tây.
Đứa nhỏ ngồi trên lưng Toan Nghê khế mím môi, ánh mắt có vẻ cực kỳ kiên nghị.
Y tin tưởng, có dị thú Toan Nghê một đêm đi được ba ngàn dặm giúp đỡ, còn có Phương tiên sinh tự mình sắp xếp, y nhất định có thể thành công, chỉ là trong lòng y có chút không yên: "... Phương tiên sinh, nguơi thực sự có thể một người địch một nước?"