“Từ giờ chị tạm thời chuyển sang đây làm. Đồ đạc của chị sẽ được đưa tới sau. Chị cần mang theo thêm thứ gì thì cứ nói với Kha Ân.”
Chị Hạ kinh ngạc, ngẩn ra giây lát mới nói: “Vâng ạ.”
Dịch Nguyên xua xua tay: “Được rồi, chị ra ngoài đi.”
...
Hai mươi phút trước.
“Đỗ Siêu!”
Sau khi đưa vali của Lâm Minh Viễn cho chị Hạ, Đỗ Siêu xoay người định rời khỏi nhà. Lúc này, chợt nghe thấy thang máy vang lên một tiếng “ting”. Tiếp đó là tiếng gọi của Dịch Nguyên.
Đỗ Siêu bèn dừng bước, đi đến chỗ hắn: “Vâng?”
Dịch Nguyên nói: “Đợi một chút.” Rồi ngoắc ngoắc tay ra hiệu với chị Hạ, “Đưa vali cho tôi.”
Chị Hạ xách đi được nửa đường bèn quay trở lại. Đỗ Siêu thấy vậy thì đi qua cầm lấy vali từ trong tay chị Hạ, mang đến chỗ Dịch Nguyên.
“Thiếu gia, cậu cần vali để làm gì vậy?”
Dịch Nguyên đặt chiếc vali nặng trịch lên trên bàn trà sô pha. Bây giờ hắn mới nhìn tới chiếc vali này. Cũ rích, rẻ tiền, chẳng biết lấy từ đâu ra. Hoàn toàn không phải cái LV hắn mua cho Lâm Minh Viễn.
Dịch Nguyên mở vali. Hắn rũ mắt nhìn đống quần áo và đồ dùng cá nhân xếp đầy bên trong chốc lát, rồi nhíu mày lục lọi. Phát hiện ra Lâm Minh Viễn mang theo toàn là đồ cũ rẻ tiền. Có vẻ như là đồ của cậu lúc mới dọn đến đây. Vậy mà vẫn chưa vứt.
Không, vậy mà lại đem theo tất cả, trừ những món đồ hiệu xinh đẹp đắt đỏ hắn tặng cậu.
Ý gì chứ?
Dịch Nguyên khó chịu ném đồ lung tung. Quần áo bay tá lả lên không trung rồi rơi rớt đầy sàn. Đỗ Siêu thấy vậy bèn cúi xuống nhặt lên từng món. Nhặt đủ rồi mới thấy hắn lấy ra một túi đựng hồ sơ. Mở túi nhìn vào bên trong để xác nhận gì đó rồi gài túi lại, nói.
“Trên đường đưa Lâm Minh Viễn về, anh bị băng khác chặn, xảy ra ẩu đả, làm mất đồ của cậu ấy.”
Đỗ Siêu lập tức hiểu. Nhưng lời này quá đột ngột, anh tưởng mình hiểu nhầm ý của hắn: “Vâng?”
Dịch Nguyên nhìn chiếc vali, hất hàm: “Anh đem đống này vứt đi.”
Đỗ Siêu nhìn quần áo chất đầy trong vali, chần chừ bảo: “Nhưng thiếu gia, cái này... là đồ của Tiểu Lâm. Tự ý vứt như vậy...”
“Đồ của cậu ấy đều có đủ ở đây hết rồi.” Dịch Nguyên xoay người rời đi, lạnh lùng thả lại một câu, “Không cần những thứ đó.”
...
Dặn dò chị Hạ xong. Dịch Nguyên đem theo túi đựng hồ sơ, mở cửa phòng ngủ bước vào. Liếc mắt nhìn qua phía giường ngủ. Thấy Lâm Minh Viễn vẫn chưa tỉnh, mới nhẹ nhàng đi vào nhà tắm. Cầm quần Âu đã thay ra của Lâm Minh Viễn, lục lọi tìm ví tiền.
Dịch Nguyên nhíu mày.
Không phải ví Hermes da cá sấu hắn tặng. Mà là một chiếc ví cũ bằng vải canvas rẻ tiền.
Hắn mở ra xem. Bên trong là thẻ ngân hàng, thẻ căn cước, vài tờ tiền và... một tấm ảnh chụp chung của hai người lúc cắm trại ở trên núi. Trong ảnh, hắn ôm lấy vai cậu, gò má hai người áp sát vào nhau, cùng nở nụ cười thật tươi.
Sắc mặt Dịch Nguyên bỗng dịu lại. Hắn nhẹ nhàng sờ lên trên tấm hình.
Mình... đã cười hạnh phúc như thế sao?
Đầu ngón tay của hắn di chuyển đến mặt Lâm Minh Viễn. Nhẹ nhàng phác họa theo đường nét khuôn mặt cậu. Khi cười, hai bên má Lâm Minh Viễn lộ ra lúm đồng tiền vô cùng đẹp. Vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu.
Nghe nói, đàn ông có lúm đồng tiền rất đào hoa và đa tình. Đặc biệt là họ cực kỳ bao dung, yêu thương và chiều chuộng bạn đời. Nhưng tuyệt đối không phải kiểu người chung thủy.
Dịch Nguyên cảm thấy không đúng. Chí ít là không đúng với Lâm Minh Viễn. À, cả anh Tư Kỳ nữa.
Dịch Nguyên nhướng mày.
Bây giờ hắn mới để ý. Lâm Minh Viễn có lúm đồng tiền giống anh Tư Kỳ. Chỉ là khí chất và ngoại hình khác nhau mà thôi.
“...”
Đúng vào lúc này, bên ngoài bỗng phát ra tiếng động nhỏ. Dịch Nguyên ló đầu ra, phát hiện Lâm Minh Viễn đang nhíu mày sắp tỉnh. Hắn nhanh tay lấy thẻ căn cước trong ví cậu cho vào túi đựng hồ sơ kia. Ném bừa ví tiền trên bàn lavabo. Rồi ra ngoài, nhét túi đựng hồ sơ ở dưới đệm ghế sô pha cuối giường. Sau đó mới thong thả đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu.
Rất nhanh Lâm Minh Viễn đã từ từ mở mắt tỉnh dậy. Cậu mê man nhìn lên trần nhà. Chốc lát sau mới dần dần lấy lại tiêu cự.
Dịch Nguyên nắm lấy bàn tay Lâm Minh Viễn, khẽ nói: “Cậu tỉnh rồi. Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tầm mắt Lâm Minh Viễn rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ của Dịch Nguyên thì dừng lại hồi lâu. Cậu rút tay tay về, rũ mắt nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thì thào nói.
“Giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”
Dịch Nguyên im lặng nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình một lúc, rồi ngồi thẳng lưng lại, khẽ nói: “Phải.”
Lâm Minh Viễn hỏi: “Vì sao không để tôi đi?”
Lặng thinh hồi lâu, Dịch Nguyên mới nói: “Vì tôi không muốn rời xa cậu.”
Vừa nghe xong câu này, Lâm Minh Viễn liền quay phắt đầu qua, trừng mắt nhìn hắn: “Không muốn rời xa tôi?”
Cậu chống tay ngồi dậy: “Dịch Nguyên, anh vẫn chưa tỉnh rượu à?”
Lâm Minh Viễn mất khống chế gào lên: “Là tôi!”
Dịch Nguyên không nhịn được cũng quát: “Tôi biết! Là cậu!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, Dịch Nguyên hạ giọng bảo: “Tôi biết. Minh Viễn, tôi biết là cậu.”
Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Minh Viễn, tôi thật sự không muốn...”
Lâm Minh Viễn ngắt lời hắn: “Anh không muốn rời xa tôi hay không muốn rời xa vật thay thế của Hoa Phong Nhã?”
Dịch Nguyên nói: “Cậu nghe tôi giải thích...”
Lâm Minh Viễn bịt tai mình, gào lên: “Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe!”
Thấy vậy, hắn bèn túm lấy hai cổ tay cậu kéo ra: “Lâm Minh Viễn, cậu bình tĩnh lại đi. Chí ít cậu cũng nên nghe tôi giải thích đã chứ!”
Mắt Lâm Minh Viễn đỏ lên: “Giải thích? Có gì để giải thích? Anh miệng dưới làm với tôi, miệng trên thì gọi tên anh ta. Anh còn gì để giải thích!”
Dịch Nguyên bối rối, nhất thời á khẩu: “Tôi...”
Lâm Minh Viễn như phát điên, cay đắng bật cười ngắt lời hắn: “Chẳng trách anh lại thích làm từ đằng sau như vậy.”
“Tưởng tượng người phía sau đang hì hục đâm anh là anh ta. Sướng lắm đúng không?”
Lâm Minh Viễn nhếch khóe môi, nước mắt lăn dài trên má: “Dịch đại thiếu gia cao ngạo chưa từng chơi cửa sau như anh. Vậy mà lại hạ mình chịu đau để tôi đè. Cảm động thật đấy...”
Nói tới đây, cậu không kiềm chế được mà khóc rống lên: “Anh thâm tình như vậy anh ta có biết không? Tôi mẹ nó vì sao phải biết chứ!”
Lâm Minh Viễn giãy giụa hất tay hắn ra: “Dịch Nguyên!”
“Lúc ở cổng khu phố tôi đã nói với anh rồi. Nếu anh gặp anh ta thì giao dịch giữa chúng ta sẽ kết thúc.”
“Anh đã bỏ lại tôi ở đó thì anh cũng nên biết rõ.”
“Chúng ta kết thúc rồi Dịch Nguyên!”
Dịch Nguyên không nhịn được, cũng gào lên: “Vậy cậu bảo tôi phải làm sao?”
“Phải! Tôi chưa quên được Hoa Phong Nhã!”
“Bởi vì cậu ấy là mối tình đầu của tôi, là người đầu tiên tôi yêu. Tôi theo đuổi cậu ấy nhiều năm như vậy rồi. Đâu phải cậu không biết!”
“Cậu ấy là bạn thân từ thời đi học của tôi. Hơn nữa còn từng cứu mạng tôi! Dù tình cảm tôi dành cho cậu ấy có phai nhạt. Thì cậu ấy vẫn là bạn tôi, là ân nhân của tôi!”
“Ân nhân của tôi gặp chuyện, mất tích suốt một thời gian dài. Mãi đến bây giờ mới tìm được. Cậu nói tôi phải làm sao?”
Lâm Minh Viễn im lặng, không khóc nữa.
Thấy cậu bình tĩnh lại rồi. Hắn mới hạ giọng, từ tốn nói: “Trước khi đi, tôi bảo cậu đợi tôi. Tôi sẽ giải thích với cậu sau.”
“Tôi có nói thế không?”
Lâm Minh Viễn ngước mắt lên nhìn hắn, không đáp.
Dịch Nguyên nắm lấy hai bờ vai cậu, khẽ nói: “Minh Viễn, bây giờ tôi giải thích với cậu.”
“Quả thật tôi có ý với cậu. Cũng đã từng nghĩ đến sẽ nghiêm túc với cậu.”
Nghe tới đây, Lâm Minh Viễn liền ngẩn người.
Dịch Nguyên buông vai Lâm Minh Viễn ra. Áp hai bàn tay lên má cậu. Dùng ngón tay cái dịu dàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cậu. Hắn nhìn sâu vào mắt cậu, nói.
“Nhưng tôi có chuyện cũ vẫn còn chưa giải quyết xong. Trước khi bắt đầu với cậu. Tôi muốn kết thúc nó.”
“Tôi cần thời gian.”
“Minh Viễn, hãy cho tôi thêm thời gian.”
Lâm Minh Viễn nức nở rũ mắt gật gật đầu.
Hàng lông mày cậu khẽ chau lại. Nước mắt lăn dài trên gò má. Dáng vẻ tủi thân mà nhẫn nại ấy khiến trái tim Dịch Nguyên mềm nhũn. Vừa xót xa vừa cảm thấy vô cùng có lỗi.
Hắn ôm cậu vào lòng, hôn lên tóc mai cậu, nói: “Minh Viễn, tôi sai rồi, xin lỗi cậu.”
Lúc này, Lâm Minh Viễn mới vòng hai tay qua, ôm lấy hắn. Vùi đầu vào vai hắn mà gật gật đầu.
Dịch Nguyên nhẹ nhàng vỗ về lên tấm lưng đang run rẩy của Lâm Minh Viễn, khẽ nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa...”
.
“Anh về rồi ạ? Anh về khi nào thế?”
Tiểu Hồng ngủ dậy mới rửa mặt xong, tóc con trên trán vẫn còn ướt. Thấy Đỗ Siêu đang ngồi ngây người trên giường liền ngạc nhiên hỏi một câu.
Anh hơi giật mình, ngẩng đầu lên. Trông thấy Tiểu Hồng vẫn còn mặc váy ngủ đang đứng đối diện mình. Vừa định nói gì đó thì lại nghe cô hỏi.
“Ơ, đây là đồ của ai vậy ạ?”
Đỗ Siêu rũ mắt nhìn xuống chiếc vali, trong lòng rối bời.
Anh đã làm trái lệnh của Dịch Nguyên mất rồi...
Vốn dĩ phải đem đi vứt. Vậy mà lại mang nó về đây - căn nhà anh đang sống cùng với Tiểu Hồng.
Đây là lần đầu tiên anh làm trái lệnh Dịch Nguyên.
Hơn nữa, trong mục đích còn mang theo một chút lòng riêng. Anh phân nửa không nỡ làm thế với Lâm Minh Viễn. Vì đây là đồ của cậu. Cậu giữ nó từ lúc mới dọn đến cho tới tận bây giờ, khi rời đi cũng chỉ đem nó theo. Rất có thể nó vô cùng quan trọng với cậu. Nếu cứ thế vứt đi thì anh thật sự cảm thấy rất có lỗi.
Phân nửa là bởi vì... anh muốn giữ lại thứ gì đó của Lâm Minh Viễn cho riêng mình.
Đỗ Siêu nhéo nhéo ấn đường.
Mẹ nó, thật giống một tên biến thái.
“Anh Siêu?”
Đỗ Siêu đứng dậy xách vali lên, với tay lấy túi đồ ăn sáng mà trước đó anh đã mua trên đường trở về nhà, đưa nó cho Tiểu Hồng, nói: “Em mới ngủ dậy à? Xuống ăn sáng đi, tôi cất đồ rồi ngủ bù một lát.”
Tiểu Hồng nhận lấy, hơi lo lắng hỏi: “Anh không ăn sáng ạ? Cùng ăn đi, để em nấu...”
Đỗ Siêu ngắt lời: “Tôi buồn ngủ quá ăn không nổi, trưa ăn luôn. Trưa dậy rồi tôi nấu cho. À phải rồi, hôm qua em nói thèm sủi cảo nhỉ. Vậy sủi cảo nhé?”
Tiểu Hồng vui vẻ cong khóe môi, nói: “Dạ.” Ngừng một lát, thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh thì lại không đành lòng, “Hay để em nấu cho. Anh cứ nghỉ ngơi đi, cả đêm không ngủ rồi.”
Đỗ Siêu cười xoa đầu Tiểu Hồng, rồi xách vali đi vào phòng thay đồ, nói: “Em mới sơn móng tay phải không? Làm mấy cái này tróc móng hết. Tôi chỉ cần ngủ bù một giấc là đủ rồi, không mệt tới vậy. Xuống ăn sáng đi.”
Đợi Tiểu Hồng ra ngoài rồi, Đỗ Siêu mới đóng cửa phòng thay đồ. Anh mở vali, lấy từng món ra gấp gọn gàng lại. Tất cả đều là áo thun và quần thể thao cũ. Anh cầm lên một chiếc áo thun trơn cổ tim. Chiếc áo này Lâm Minh Viễn đã mặc vào lần đầu tiên gặp anh.
Đỗ Siêu mân mê chiếc áo thun trong tay. Chẳng biết nghĩ gì, mà anh đưa áo lên mũi, cúi đầu nhắm mắt nhẹ nhàng hít ngửi. Tìm kiếm mùi hương của cậu trên chiếc áo cũ kia.
Hồi lâu sau, Đỗ Siêu mới lưu luyến xếp chiếc áo đặt vào trong vali. Tầm mắt anh lướt qua mấy chiếc quần lót màu xám tro thì chợt dừng lại. Trái tim bỗng đập loạn xạ. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại lấy ra xem.
Dáng người Lâm Minh Viễn thon gọn, không vạm vỡ thô kệch như anh. Cậu nhỏ con hơn anh, quả nhiên size quần lót cũng nhỏ hơn một chút.
Nghĩ tới đây, đũng quần Đỗ Siêu nhanh chóng gồ lên thành một túp lều. Anh giật mình hoảng loạn. Vội vàng nhét quần lót vào trong vali rồi đóng lại.
Mình điên rồi!
.
- Chân Dài Tới Nách: Dịch Nguyên, anh có biết thẻ căn cước của tôi để đâu không? Tôi tìm mãi mà không thấy.
Vernon Dịch đã đổi tên của Chân Dài Tới Nách thành Bé Thỏ Lùn.
Dịch Nguyên ra hiệu với Ngôn Diệp Thành, rồi ra ngoài gọi cho Lâm Minh Viễn. Vừa bắt máy, Lâm Minh Viễn đã mắng.
“Anh đủ chưa!”
Hắn cười bảo: “Tôi chỉ muốn cậu sống thật với bản thân thôi mà.”
“Thật cái đầu anh! Đừng ỷ cao hơn tôi vài cm là muốn nói gì thì nói nhé!”
“Há há há há!”
Lâm Minh Viễn tặc lưỡi: “Chậc. À quên nữa, thẻ căn cước của tôi mất rồi.”
Dịch Nguyên hỏi: “Cậu tìm kĩ chưa? Bình thường cậu để ở đâu?”
Lâm Minh Viễn nói: “Tôi để ở trong ví tiền. Vali mất, giấy tờ khai sinh của tôi cũng mất luôn. Hôm nay tôi kiểm tra lại ví, tiền và thẻ ngân hàng vẫn còn. Nhưng không thấy thẻ căn cước đâu nữa.”
Dịch Nguyên nói: “Chắc lúc ẩu đả ví rơi ra ngoài, Đỗ Siêu nhặt vội nên làm rơi mất thẻ căn cước của cậu rồi.”
“Vậy à...”
“Thôi, không sao. Tôi đi làm lại là được.”
Dịch Nguyên nói: “Ừ, nếu cần dùng thẻ ngân hàng thì tạm thời cậu lấy hộ chiếu rút tiền trước đi. Tôi có quen biết với bên trên, làm lại mấy cái đó cho cậu không mất bao nhiêu thời gian đâu. Từ từ rồi làm, yên tâm đi, không vội.”
Hắn vui vẻ nói thêm vài câu với Lâm Minh Viễn rồi cúp máy. Nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.
Lâm Minh Viễn.
Cho dù cậu vội đi làm lại đống giấy tờ đó. Bên trên cũng không giải quyết cho cậu đâu.
Đừng trách tôi. Là do cậu cứ không chịu nghe lời. Tôi bất đắc dĩ phải làm vậy để tìm chút cảm giác an toàn mà thôi.
Dịch Nguyên quay lại tiếp tục đợi Ngôn Diệp Thành thử giày. Bọn họ mua sắm, ăn uống vui chơi, sau đó cùng nhau làm tình thỏa thích. Trong lúc cao trào nhất, hắn vẫn không quên cảnh giác, không cho Ngôn Diệp Thành để lại dấu hôn trên người mình.
Đùa à, Lâm Minh Viễn mà phát hiện là lại tới công chuyện. Vụ kia chỉ mới giải quyết êm êm được chút xíu. Hắn không muốn có thêm chuyện gì nữa đâu.
Hôm nay Dịch Nguyên không ngủ lại, mà lái xe về nhà riêng của mình. Bởi vì hắn muốn lấy thêm vài bộ quần áo mang sang nhà Lâm Minh Viễn. Nhân tiện tắm rửa sạch sẽ phát nữa, thay bộ đồ mới cho chắc ăn. Và quan trọng hơn là, hắn phải dọn dẹp một số thứ.
Vừa về nhà, Dịch Nguyên liền đi thẳng lên lầu. Hắn cởi áo khoác măng tô ném lên giường. Đứng ngẩn người một lúc, hắn mới nhìn sang bức tranh thêu nổi 3D hình đôi cá ba đuôi tinh xảo, được lồng trong khung ảnh đặt ở trên tủ đầu giường.
Mỗi lần tự lái xe, hắn đều mang kính áp tròng lọc màu. Hôm nay cũng vậy. Đôi cá ba đuôi màu đỏ thêu nổi hết sức tinh xảo. Màu chỉ được chọn rất khéo, độ chuyển sắc cực kỳ đẹp. Có lẽ nhìn bằng đôi mắt khiếm khuyết này của hắn. Vĩnh viễn cũng chẳng thể nào nhìn ra được vẻ đẹp hoàn mỹ chân chính của bức tranh thêu này.
Ngẩn ngơ hồi lâu, hắn vô thức cầm nó lên.
“Ơ... Đẹp mà, sao em lại vứt đi thế?”
“Vứt thì vứt thôi, sao trăng gì.”
Dịch Nguyên nhặt lên, nói: “Em không cần nữa, hay là cho tôi nhé?”
Hoa Phong Nhã lập tức quay phắt đầu lại, hai mắt hiện lên hình hai đồng tiền vàng lấp lánh, cười tươi như hoa, bảo: “Lấy anh 5 triệu thôi.”
“Tôi đệt?”
Dịch Nguyên thở hắt ra một hơi, cầm bức tranh thêu đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa phòng thì trông thấy chị Từ. Hắn cúi đầu nhìn bức tranh thêu. Khẽ siết chặt nó trong tay một cái, rồi dứt khoát đưa cho chị Từ.
“Chị đem thùng giấy to và mấy món vật liệu chống sốc đến đây. Tôi muốn dọn dẹp bớt vài món đồ không dùng nữa trong nhà.”
Chị Từ nhìn xuống khung ảnh mình đang cầm, không khỏi ngạc nhiên.
Ông chủ nhà mình coi thứ này như bảo bối. Bình thường mười ngón tay chẳng dính một giọt nước mùa xuân. Duy chỉ có mỗi thứ này là ông chủ đích thân động móng tay lau chùi. Sao bây giờ đột nhiên lại không cần nữa?
Mặc dù rất tò mò nhưng chị Từ vẫn nhịn xuống, nói: “Vâng ạ.”
Dịch Nguyên mở khóa vào phòng trưng bày. Bên trong trưng bày rất nhiều thứ. Nào là cúp, huy chương, bằng khen của hắn thời đi học. Cho đến đồ cổ, tranh vẽ và các tác phẩm nghệ thuật khác nhau. Đương nhiên, có không ít tác phẩm nổi tiếng của Hoa Phong Nhã. Và những món đồ cậu từng dùng. Tất cả đều là kho báu vô giá trong lòng hắn.
Dịch Nguyên bước đến, khẽ chạm vào cung tên được trưng trên kệ.
Nó không phải loại đắt tiền nhất hay loại cao cấp được đặt riêng gì. Nhưng lại là cây cung có tên tuổi, hạ được nhiều đối thủ và mang về nhiều chiến thắng nhất. Hắn vẫn còn nhớ, năm đó những người tham gia bộ môn bắn cung và những người yêu thích bộ môn này. Từng có một thời gian phát cuồng với loại cung mà Hoa Phong Nhã sử dụng.
Lúc ấy, hắn cũng mua một bộ xem có bách phát bách trúng như cậu không. Mua xong dùng thử rồi mới phát hiện. Bách phát bách trúng không phải do cung, mà là do người.
Dịch Nguyên cầm cung lên. Tư thế giương cung đầy kiêu hãnh của Hoa Phong Nhã dường như hiện ra ở ngay trước mắt hắn.
“Phong Nhã à, tôi có một thắc mắc...”
Hoa Phong Nhã thả tay, một tiếng “phập” vang lên thanh thúy. Mũi tên cắm trúng hồng tâm. Cậu rút mũi tên khác lắp vào cung, ngắt lời hắn.
“Tôi tham gia nhiều bộ môn như vậy, anh tò mò muốn biết tôi thích bộ môn nào nhất phải không?”
Dịch Nguyên trố mắt: “Sao cậu biế...”
Hoa Phong Nhã lại ngắt lời hắn: “Vì anh ngốc.”
“Đệt, tôi đánh cậu thật đấy nhé! Dám hỗn láo với đàn anh à?”
Hoa Phong Nhã cười: “Có đàn anh nào mà giải toán của mình không được phải để đàn em cầm tay chỉ không?”
“Cái đó khác, cái đó không tính! Câu đó là câu khó nhất, tính trên dưới toàn khối trường tôi. Ngoài tôi ra đố ai giải được.”
“Nhưng anh có giải được đâu.”
“...”
“Với lại, câu đó dễ mà.”
“Chuyện cũ rích từ đời nào rồi cậu còn nhắc lại làm gì!”
“Chuyện cũ thì mình nhắc lại cho nó mới...”
“Thôiiiiii! Đủ rồi. Cậu còn chưa trả lời tôi.”
Hoa Phong Nhã thả tay, mũi tên lại cắm trúng hồng tâm. Cậu rút ra một mũi tên khác, nói: “Nếu là vận động thì tôi thích bắn cung. Nếu là nghệ thuật thì tôi thích vẽ tranh.”
“Ơ, không phải thêu à? Ý tôi là thời gian cậu dành cho việc thêu thùa còn nhiều hơn bắn cung và vẽ tranh. Tôi cứ tưởng cậu thích thêu thùa nhất chứ.”
Hoa Phong Nhã thoáng trầm ngâm giây lát, mới nói: “Tôi đối với thêu thùa không hẳn là thích.”